Trên đường đưa tôi về nhà.
Lục Chấp đột nhiên nói:
“Tinh Dã, hay là chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian nhé?”
Hắn vội vàng bổ sung: “Không phải chia tay, chỉ là tạm thời đừng gặp nhau.”
Tôi không thể tin được nhìn Lục Chấp.
“Anh nói gì cơ?”
“Xa nhau?”
Lục Chấp cũng có chút ngượng nghịu.
Không dám nhìn tôi.
“Thôi thôi, vừa nãy anh nói năng vớ vẩn, em đừng để bụng...”
Tôi cắt ngang lời hắn, dứt khoát đáp:
“Được.”
Lần này đến lượt Lục Chấp sững sờ.
Xe dừng lại, tôi mở cửa bước xuống.
Không để ý Lục Chấp gọi tên mình từ phía sau, tôi đi thẳng.
Mệt mỏi trở về nhà.
Cả người nằm ườn trên ghế sofa.
Trong đầu lướt qua tin nhắn vừa nãy Lục Chấp gửi trong điện thoại.
Mặc dù hắn tắt rất nhanh.
Nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy câu nhớ em.
Lục Chấp có lẽ đã muốn chia tay từ lâu rồi.
Sự hiểu lầm lần trước có lẽ không phải là hiểu lầm.
Mà là lời biện hộ của Lục Chấp.
Lại nhớ đến chiếc giày chạm vào tôi dưới gầm bàn.
Đầu óc tôi như muốn nổ tung.
Có phải Thẩm Tẫn Xuyên không?
Hay là Tống Hằng.
Hoặc là Chu Duyên?
