HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 48: Đó Là Nụ Hôn Đầu Tiên!

Tống Thính Vân: “Chẳng lẽ cậu còn cần tôi xoa đầu khen ngợi cậu giỏi quá sao?”

Trên mặt Quý Văn Tự lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ: “Anh coi tôi là trẻ con ba tuổi sao.”

Tống Thính Vân: “Cũng không khác lắm.”

Quý Văn Tự cũng không chấp nhặt với anh, xoay người đi lên lầu: “Tôi đi thay quần áo, anh gửi tài liệu liên quan vào máy tính tôi đi, tôi xem trên đường.”

Tống Thính Vân nhìn chằm chằm bóng dáng cậu, thần sắc dần dần thâm thúy.

Có lẽ Quý Văn Tự vốn dĩ đã trưởng thành đến cái dáng vẻ mà Quý Trình Hoa bọn họ mong đợi rồi.

Nếu lần này cậu có thể thuận lợi đàm phán, nói không chừng họ còn chưa kết hôn tròn một năm đã phải ly hôn rồi.

Vẻ mặt Tống Thính Vân thoáng qua một nét buồn bã.

Quý Văn Tự quay đầu lại nhìn anh thì vừa lúc thoáng thấy, nhưng nhìn kỹ lại, khuôn mặt kia đã khôi phục vẻ lạnh lùng như thường ngày.

Thật là kỳ quái.

Vì sao lại thể hiện ra vẻ bi thương như vậy.

Quý Văn Tự đi công tác ba ngày.

Ba ngày này cậu không thường xuyên liên lạc với Tống Thính Vân, phần lớn đều là Tống Thính Vân hỏi thăm tình hình của cậu mới có thể liên lạc qua lại, sau đó Quý Văn Tự sẽ nói những lời như bảo anh yên tâm.

Tống Thính Vân cảm thấy mình quả thật nên yên tâm.

Quý Văn Tự cũng không phải là không muốn liên lạc với Tống Thính Vân.

Chỉ là cậu cảm thấy nhiệm vụ công việc Tống Thính Vân ủy thác cho mình chưa hoàn thành, cậu không có cái thể diện đó để liên lạc với Tống Thính Vân.

Hiện tại đã nói thỏa với bên Hòa Hân, ông chủ phòng tranh cũng gọi điện thoại nói muốn ký hợp đồng, Quý Văn Tự cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.

Cho nên cậu vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại cho Tống Thính Vân.

Điện thoại rất lâu không có người nhấc máy.

Nhưng giờ này không phải là giờ Tống Thính Vân tan làm sao?

Quý Văn Tự không nghĩ nhiều, kéo vali hành lý về thẳng nhà.

Thế nhưng, mở cửa phòng ra, bên trong lại tối đen như mực, cậu mở đèn ở khu sảnh vào rồi nhìn thoáng qua kệ giày.

Xem ra Tống Thính Vân chưa về nhà.

Giờ này còn chưa về nhà, lại không nghe điện thoại của cậu, rốt cuộc là làm gì nữa.

Quý Văn Tự ôm nghi hoặc gọi điện thoại cho thư ký Tống Thính Vân.

“Ông chủ hôm nay có tiệc với Hứa tổng, anh ấy không nói với ngài sao?” Thư ký kinh ngạc.

Sắc mặt Quý Văn Tự có chút khó coi: “Cô biết địa điểm không?”

“Tôi lập tức gửi cho ngài!” Thư ký nghe ra thái độ Quý Văn Tự không tốt lắm, nhanh chóng nói.

Quý Văn Tự nói tiếng cảm ơn xong cúp điện thoại.

Nhìn thấy địa chỉ thư ký gửi tới không xa nhà, Quý Văn Tự theo bản năng định ra cửa lái xe đi tìm Tống Thính Vân.

Chỉ là chân trước vừa bước ra khỏi nhà, đầu óc giống như bị sét đánh, cậu nhíu mày.

Đây là làm trò gì vậy? Chỉ vì đi công tác về không nhìn thấy Tống Thính Vân, nên nóng lòng muốn đi tìm người sao?

Đâu phải trẻ con chưa cai sữa.

Quý Văn Tự xoay người quay vào nhà.

Đi đến dưới cầu thang thì đột nhiên nhận được điện thoại Tống Thính Vân gọi lại.

Cậu nhanh chóng bắt máy, cố gắng bình tĩnh: “Có chuyện gì vậy?”

Đối phương im lặng rất lâu mới nói: “Không phải cậu gọi điện thoại cho tôi sao?”

Giọng nói không còn cái vẻ cao ngạo lạnh lùng thường ngày, ngược lại giọng có chút dính dính khó hiểu, nghe ra là đã uống rượu.

Quý Văn Tự ồ một tiếng: “Tôi đi công tác đã về rồi, gọi điện thoại báo cho anh một tiếng mà thôi.”

“Ừm.” Tống Thính Vân đáp: “Tôi bên này có tiệc, có lẽ sẽ về nhà trễ một chút.”

“Trễ một chút là bao lâu, bây giờ đã 10 giờ rưỡi rồi.” Giọng Quý Văn Tự có chút không vui.

Tống Thính Vân trầm mặc một lát, hỏi tiếp: “Vậy thì sao?”

“Chẳng lẽ anh muốn mười một hai giờ mới về nhà sao?” Quý Văn Tự bực bội.

Tống Thính Vân cười khẩy một tiếng, nói: “Nếu không nhớ lầm, trong hợp đồng không có điều khoản giới nghiêm đâu, nhỉ?”

Quý Văn Tự giống như một quả pháo câm họng, đến lúc sắp nổ tung mới phát hiện căn bản không thể tạo ra động tĩnh! Mấu chốt là việc hủy bỏ giới nghiêm lại chính là do cậu nói ra!!

“Ồ, vậy anh dứt khoát tối nay đừng trở về.” Quý Văn Tự giận đến đau tim.

Chính mình đi công tác xa xôi, chốt được một phi vụ làm ăn lớn như vậy, về đến nhà không đợi được lời khen nên có đã đành, còn làm anh nghẹn một cục tức không thể phun ra.

Tống Thính Vân nghe ra sự tức giận trong giọng nói của cậu, dừng một chút, nói: “Quý Văn Tự, cậu đang giận à?”

“Tôi giận cái gì?!” Bị vạch trần xong, ngữ khí Quý Văn Tự càng nóng nảy.

Tống Thính Vân lại nở nụ cười, nói tiếp: “Vậy cậu đến đón tôi đi? Bên này tiệc đã kết thúc rồi, tôi hiện tại chỉ đang ngồi ngoài trời chờ tỉnh rượu.”

Quý Văn Tự muốn nói cậu không tới đâu.

Nhưng lời phun ra lại biến thành: “Vậy anh đừng chạy lung tung, tôi tới liền.”

“Ừm.” Tống Thính Vân hàm hồ đáp.

Quý Văn Tự quần áo cũng không kịp thay, mặc nguyên bộ vest công sở ra cửa.

Lúc này đã qua giờ cao điểm chiều, lái xe gần như một đường không bị cản trở, rất nhanh đã Cậu móc điện thoại ra gọi cho Tống Thính Vân, chuông điện thoại lại truyền tới từ một bên bồn hoa, rất nhanh Tống Thính Vân đã bắt máy: “Alo.”

“Alo.”

Âm thanh trong điện thoại và âm thanh hiện thực trùng khớp, Quý Văn Tự theo âm thanh vòng qua bồn hoa, thấy Tống Thính Vân trên ghế dài phía sau bồn hoa.

Anh đã uống rượu, tuy rằng không đỏ mặt, nhưng cổ lại nổi lên ửng hồng nhàn nhạt, ngay cả các đốt ngón tay cũng hồng lên.

Quý Văn Tự cúp điện thoại.

“Tống Thính Vân.” Cậu đi đến trước mặt Tống Thính Vân gọi tên anh.

Tống Thính Vân vốn không say, chỉ là ngồi bên ngoài hóng gió, men say lên đầu, hiện tại ý thức mới bắt đầu không còn tỉnh táo.

Nghe được giọng Quý Văn Tự, anh mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người trước mắt.

“A, lại để mình uống thành ra như thế này.” Quý Văn Tự khoanh tay, kiêu ngạo nhìn anh.

Tống Thính Vân một lần nữa cúi thấp đầu xuống, lẩm bẩm: “Cậu về khi nào thế?”

Quý Văn Tự ngồi bên cạnh anh, quả nhiên vừa đến gần đã ngửi thấy mùi cồn nồng đậm, cậu cau mày nói: “Hơn một giờ trước rồi, dù sao cuộc điện thoại đầu tiên tôi gọi cho anh chính là lúc tôi xuống máy bay.”

Tống Thính Vân nhìn chằm chằm mặt đất, đầu chậm rãi xoay chuyển, cuối cùng lấy được một chút lý trí, anh hỏi: “Nói chuyện với bên Hòa Hân thế nào rồi?”

Quý Văn Tự khoanh tay, giọng đắc ý: “Tôi đã sớm nói với anh rồi, tôi ra mặt thì anh cứ yên tâm.”

“Đã nói ổn thỏa rồi, ngày mốt có thể ký hợp đồng với ông chủ bảo tàng nghệ thuật.”

Tống Thính Vân cười khẽ, ngẩng đầu nhìn cậu: “Thật lợi hại.”

“Tôi sớm nói tôi rất lợi hại mà.” Quý Văn Tự nhún vai.

Tống Thính Vân chậm rãi giơ tay lên, dưới ánh mắt không rõ nguyên do của Quý Văn Tự, chậm rãi đặt bàn tay đó lên đỉnh đầu cậu, tiếp theo nhẹ nhàng xoa nắn một cái: “Không tệ, rất tuyệt.”

Say rượu khiến giọng nói anh rất hàm hồ, ánh mắt cũng có chút mê ly, bàn tay đè trên đầu cậu thì lại dùng lực đạo rất nhỏ.

“Chẳng lẽ lúc ấy tôi nói anh thưởng cho tôi, anh muốn dùng việc xoa đầu tôi để thay thế sao?” Quý Văn Tự không lấy tay trên đầu ra, ngược lại phối hợp mà ép thắt lưng xuống một chút, sau đó nói: “Tôi không nhận đâu, dù sao tôi cũng không phải trẻ con ba tuổi.”

Tống Thính Vân mắt điếc tai ngơ, tiếp tục xoa đầu cậu: “Rất tuyệt.”

Quý Văn Tự trợn mắt, thật là, cậu giảng đạo lý lớn với một con ma men làm gì.

Cậu cầm bàn tay trên đầu xuống: “Đi thôi, đưa anh về nhà trước.”

 

 

back top