HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 47

Cái tay đang đè trên n.g.ự.c cậu nắm thành nắm đấm, Quý Văn Tự bị dọa đến dựng hết cả lông tơ, cậu không nghi ngờ gì việc cú đ.ấ.m này có thể sẽ được Tống Thính Vân tỉnh dậy giáng vào mặt mình.

Quý Văn Tự nhanh chóng buông tay, cẩn thận dịch đến mép giường, sau đó xoay người trượt xuống giường.

Thời gian còn sớm, Quý Văn Tự vốn dĩ còn tính ngủ nướng, hiện tại bị dọa không còn chút buồn ngủ nào nữa.

Cậu nhặt dép lê, rón rén rời khỏi phòng đi xuống lầu.

Mạnh Doanh cũng còn chưa rời giường.

Bên ngoài tuy đã không mưa, nhưng đường phố vẫn ướt át. Quý Văn Tự không muốn đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng, liền ở trong phòng tập thể thao lầu hai hơn nửa giờ mới đi ra.

Lúc đó Mạnh Doanh vừa mới rời giường, đang ở trong bếp pha trà nấm tuyết để uống.

Thấy Quý Văn Tự đi tới, bà tiện tay pha một ly cà phê cho cậu: “Sao không ngủ thêm chút nữa? Mẹ tưởng con kết hôn rồi sẽ không còn giống như trước nữa.”

Quý Văn Tự nhận lấy cà phê nói tiếng cảm ơn, sau đó nói: “Tỉnh rồi thì ngủ không được nữa. Mẹ sao không ngủ thêm chút cho đẹp ạ?”

“Bố con một tiếng nữa sẽ đến nhà, mẹ giúp các con làm xong bữa sáng tối qua rồi về trước.” Gương mặt Mạnh Doanh đỏ rực.

Quý Văn Tự: “Mẹ và bố thật đúng là ân ái.”

“Đúng vậy, chỉ có mẹ và bố con ân ái, con mới có thể lớn lên hạnh phúc như thế, con biết không?”

Quý Văn Tự: “Vâng, con hiện tại hạnh phúc như vậy là nhờ tình yêu của bố mẹ.”

Mạnh Doanh lại cười nói: “Nhưng con và Thính Vân cũng phải ân ái hạnh phúc, biết không?”

Quý Văn Tự nghĩ đến chuyện tối qua, thầm nghĩ con trai của mẹ thì muốn cùng anh ta ân ái hạnh phúc đấy, nhưng không chịu nổi người ta trong lòng đã có người khác rồi.

Cậu hừ một tiếng: “Biết rồi.”

“Vậy con ra ngoài chơi đi, mẹ chuẩn bị bữa sáng cho các con.” Mạnh Doanh đẩy Quý Văn Tự rời khỏi phòng bếp, nhường không gian cho bà.

Quý Văn Tự lại từ trên tường gỡ xuống một cái tạp dề buộc vào người, nói: “Con làm cho, mẹ ngồi nghỉ ngơi đi.”

Mạnh Doanh ngỡ ngàng nhìn cậu, nước mắt lập tức rưng rưng, bà đỡ vai con trai, cảm động nói: “Tiểu Tự con thật sự đã trưởng thành rồi...”

Quý Văn Tự: “Con vốn dĩ đã rất hiểu chuyện mà?”

Mạnh Doanh đã lờ mờ nhận ra từ hôm qua. Nghĩ đến hai đứa ở cùng nhau, Quý Văn Tự chắc cậu đã nấu cơm rồi. Thật không thể tưởng tượng, bà làm mẹ còn chưa được ăn cơm con trai nấu bao giờ.

Vậy là bà không từ chối: “Được rồi, con làm đi, có gì cần nhất định phải gọi mẹ nha!”

Quý Văn Tự gật đầu nói mình đã biết.

Bởi vì trước đây bữa sáng vẫn luôn là cậu chuẩn bị, Quý Văn Tự làm được nhiều, tay chân cũng nhanh nhẹn hơn, không lâu sau đã làm xong ba phần bữa sáng.

Mạnh Doanh nhìn bàn ăn phong phú, đầy ắp trước mặt, ngạc nhiên đến mức không khép miệng được: “Trời ơi Tiểu Tự, mẹ chưa bao giờ biết con lại khéo tay nấu ăn như thế!”

Quý Văn Tự ngồi đối diện bàn ăn, được khen có chút kiêu ngạo: “Mẹ còn nhiều thứ chưa biết lắm đấy!”

Mạnh Doanh cười cười, hoang mang quay đầu lại nhìn: “Thính Vân đâu? Sao không thấy nó ra ăn sáng cùng nhau?”

Quý Văn Tự cắn một miếng bánh quẩy: “Anh ấy ngủ tới 8 giờ hơn mới dậy, mẹ không cần phải lo đâu ạ.”

“Vậy con phải để lại bữa sáng cho nó chứ.”

“Con biết, đều ở trong lò vi sóng rồi ạ.” Quý Văn Tự chỉ xuống bếp.

Mạnh Doanh: “Ai da... Con trai bảo bối của mẹ quả nhiên trưởng thành, biết thương người yêu rồi.”

Quý Văn Tự vẻ mặt ghét bỏ: “Mẹ đang nói gì đó...”

Mạnh Doanh cười càng lúc càng thêm dịu dàng.

Bà ăn xong bữa sáng liền rời khỏi đây.

Quý Văn Tự canh đúng giờ lên lầu đi gọi Tống Thính Vân dậy: “Tống Thính Vân, còn không dậy sao?”

Cậu tựa vào khung cửa gõ vang cửa phòng, còn chưa kịp nói nhiều lời như thường lệ, cửa phòng đã bị mở ra từ bên trong.

Quý Văn Tự: “Ôi trời! Hôm nay dậy sớm thế—”

Lời còn chưa dứt, một bàn tay mang theo lực đạo đánh mạnh lên đầu cậu, Quý Văn Tự ôm đầu kêu oai oái: “Anh làm gì đánh tôi?!”

Tống Thính Vân trừng mắt nhìn cậu một cái, lướt qua bên người cậu. Quý Văn Tự lập tức nghĩ ra lý do mình bị ăn cái tát này, xem ra Tống Thính Vân đã biết mình ôm anh ngủ cả đêm.

“Tôi không phải cố ý, tư thế ngủ của tôi vốn dĩ đã không tốt...” Quý Văn Tự đi theo phía sau anh nói: “Hơn nữa tôi định ngủ sofa rồi, là anh bảo tôi ngủ cùng anh cơ mà.”

Bước chân Tống Thính Vân dừng lại, xoay người nhìn cậu: “Vậy cậu cảm thấy là lỗi của tôi sao?”

“Cái này thì cũng không trách anh, dù sao cũng là tư thế ngủ của tôi tệ mà.” Quý Văn Tự còn nhìn không ra sự tức giận trên mặt anh: “Anh đừng nóng giận, dù sao sau này cũng sẽ không ngủ chung nữa, đúng không?”

Tống Thính Vân xoay người đi xa, lười không thèm trả lời cậu một câu.

Xuống dưới lầu không thấy Mạnh Doanh, Tống Thính Vân mới hỏi cậu: “Mẹ đâu?”

“Ồ, bà ấy về nhà rồi, mới vừa đi thôi.”

Tống Thính Vân cau mày hỏi: “Sao cậu không nói trước với tôi là mẹ sẽ rời đi sớm như vậy?”

“Tôi cũng là sáng nay mới vừa biết mà, nhưng sao anh lại tức giận?” Quý Văn Tự luôn không hiểu điểm mấu chốt khiến Tống Thính Vân tức giận là gì.

“Trưởng bối rời đi tôi không tiễn bà ấy, cậu không biết đây là chuyện rất vô lễ sao?”

Quý Văn Tự nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh: “Yên tâm đi, nhà tôi không câu nệ mấy chuyện này đâu.”

Tống Thính Vân cũng không để ý đến cậu, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho Mạnh Doanh.

Quý Văn Tự sớm đã biết, Tống Thính Vân có những nguyên tắc bất di bất dịch của riêng mình, cứ như một ông cụ vậy.

Hoặc là nói, trước đây anh đã được giáo dục như thế.

Cậu mím môi, lặng lẽ đi vào bếp đem bữa sáng của Tống Thính Vân trong lò vi sóng mang ra đặt lên bàn ăn.

Tuy cảm thấy rất kỳ quái, nhưng Quý Văn Tự lại cực kỳ biết điều mà thông cảm cho anh.

“Anh xem đi, mẹ tôi có phải cũng bảo anh đừng quá chú trọng không?” Sau khi Tống Thính Vân nhận được hồi âm của Mạnh Doanh, sắc mặt anh rõ ràng tươi tỉnh hơn một chút: “Nhà tôi vốn dĩ không chú trọng những thứ này. Nếu là người khác đến, tôi đã gọi anh dậy rồi.”

Vẻ mặt lạnh nhạt của Tống Thính Vân dần trở nên hiền hòa, anh nói: “Vừa rồi tôi không nên hung giữ với cậu.”

“Ôi trời ơi.” Quý Văn Tự làm bộ kinh ngạc: “Không ngờ nha, cũng có ngày anh xin lỗi tôi.”

Vừa dứt lời, đầu lại bị ăn một cái tát của Tống Thính Vân.

Quý Văn Tự che lại chỗ bị đánh, cũng không tức giận, dù sao khi cậu nói câu đá xoáy đó thì đã đoán được sẽ bị đánh rồi. Cậu đem bữa sáng trong tầm tay đẩy về phía trước một chút: “Mau ăn cơm đi, lát nữa đừng đi làm muộn đấy.”

Tống Thính Vân bưng ly sữa nóng trong tầm tay lên uống một ngụm: “Cậu khi nào đi?”

Quý Văn Tự: “Ồ, đang muốn thương lượng với anh đây. Tôi định hôm nay hôm nay bay tới thành phố A luôn.

Tay Tống Thính Vân khựng lại, ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu đi được chứ?”

“Anh cứ yên tâm đi.” Quý Văn Tự nói.

“Nếu không nói chuyện được với họ cũng không sao, tôi ở đây có thể tiếp tục đàm phán điều kiện với bảo tàng nghệ thuật.” Tống Thính Vân dặn dò.

Quý Văn Tự đến gần anh một chút: “Tôi đích thân ra mặt thì chắc chắn giải quyết được, anh cứ chờ khai tiệc mừng công cho tôi đi.”

back top