HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 33

Nghe được lời này, Quý Văn Tự lập tức bỏ qua đoạn tiểu kịch vừa rồi, cầm lấy tay cầm, ngồi xếp bằng trên sofa, nói: “Đến đây, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Tống Thính Vân không biết mình có nên hâm mộ vẻ ngoài vô tư vô lo như vậy của cậu hay không.

Như Quý Văn Tự đã nói.

Tống Thính Vân quả thật không có cách nào với cậu, cậu nhắm mắt lại đều biết cách đánh với Tống Thính Vân.

Vài hiệp đấu, nhân vật của Tống Thính Vân bị g.i.ế.c theo đủ kiểu hơn mười lần.

Quý Văn Tự cười ha hả, tự tin nói: “Anh xem tôi nói có sai đâu, tôi bảo, anh bây giờ là đánh không lại tôi đâu!”

“Nhưng anh đã rất giỏi rồi, tôi còn phải dùng toàn lực đánh anh đấy.” Tống Thính Vân không phân biệt được Quý Văn Tự là đang khen mình hay đang châm chọc mình, anh tìm lỗi cũng không nói được lời nào như vậy.

Tống Thính Vân nhất thời cũng không còn hứng thú, anh buông tay cầm, một tay nhíu mày, hỏi: “Cậu chưa từng hẹn hò phải không?”

Quý Văn Tự không hiểu tại sao, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: “Ừm, đúng vậy.”

Tống Thính Vân cười lạnh: “Tôi bảo, thảo nào.”

Quý Văn Tự không hiểu: “Anh có ý gì.”

Tống Thính Vân không muốn nói nhiều, chỉ nói mình không muốn chơi nữa.

Quý Văn Tự nhanh chóng nhìn đồng hồ, thời gian rõ ràng còn sớm, họ cũng chưa chơi được bao lâu, lại thấy Tống Thính Vân có vẻ không có hứng thú, lập tức suy đoán: “Anh không phải là thắng không nổi nên giận đấy chứ? Xin lỗi xin lỗi, anh giỏi quá nên tôi quên anh là người mới, vậy thế này đi, chúng ta chơi lại, tôi tuyệt đối sẽ không dùng kỹ thuật đánh với bọn họ để đánh với anh đâu.”

Tống Thính Vân nghe xong lời này, trực tiếp cười ra tiếng vì tức.

Quý Văn Tự đột nhiên nhấc chân bước về phía trước, hơi cúi người ngang tầm mắt với Tống Thính Vân.

Đối diện với khuôn mặt đột ngột phóng to, tim Tống Thính Vân không hiểu sao lỡ một nhịp, rồi bắt đầu tăng tốc. Anh lập tức thu lại nụ cười, cau mày hỏi: “Lại làm sao vậy?”

Quý Văn Tự sờ cằm: “Không ngờ anh cũng biết cười đấy.”

Tống Thính Vân: ?

Quý Văn Tự: “Thật ra sau này anh không có việc gì có thể cười nhiều hơn, sẽ dễ gần hơn đó.”

Tống Thính Vân cạn lời. Anh nghi ngờ nhịp tim đột ngột tăng tốc vừa nãy không phải vì chuyện gì khác, đơn thuần là bị chọc tức.

Anh đứng dậy định quay lại phòng đọc sách.

Quý Văn Tự nhanh chóng đi theo sau, giống như một chú chó nhỏ không thể vứt bỏ, lải nhải nói: “Sao anh lại quay về phòng đọc sách làm việc nữa? Hôm nay dù gì cũng là thứ Bảy mà, anh không thể thư giãn một chút sao?”

Tống Thính Vân mặc kệ cậu.

Quý Văn Tự tiếp tục nói: “Nếu anh thực sự không muốn tiếp tục chơi game, vậy anh đi cùng tôi vào bếp làm cơm chiều, thế nào?”

Cậu vốn dĩ cũng chỉ là đề nghị bừa.

Dù sao trước khi cậu chuyển đến, một cái tủ lạnh lớn như vậy bên trong ngoài nước khoáng ra thì chỉ có không khí. Cậu không trông mong Tống Thính Vân sẽ cùng mình vào bếp làm cơm chiều.

Ai ngờ Tống Thính Vân đột nhiên xoay người lại. Quý Văn Tự không kịp phanh chân, suýt chút nữa đ.â.m vào người anh.

Hai khuôn mặt trong khoảnh khắc nào đó dán vào nhau rất gần. Quý Văn Tự ngửi thấy một mùi hương trầm rất nhạt, không phải mùi nước hoa cậu từng ngửi thấy trên người Tống Thính Vân trước đây, ngửi rất thoải mái.

Cậu vội vàng lùi lại nửa bước, ngượng ngùng gãi đầu, hỏi: “Anh đột nhiên xoay người làm gì?”

Tống Thính Vân nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang: “Không phải cậu bảo tôi cùng cậu nấu cơm sao?”

Điều này khiến Quý Văn Tự không nói nên lời, cậu chần chừ hỏi: “Ừm... Anh nghiêm túc à?”

Dù sao khi nói những lời này cậu cũng không nghĩ nhiều, không ngờ lời nói tùy tiện của mình Tống Thính Vân lại coi là thật.

Tống Thính Vân: “Nếu không thì sao?”

Được rồi, xem ra Tống Thính Vân thật sự không đùa.

Quý Văn Tự nắm lấy cổ tay anh kéo về phía tiền sảnh phòng khách, nói: “Nếu anh phải làm phụ tá cho tôi, tối nay tôi sẽ miễn cưỡng làm vài món ngon vậy.”

Tống Thính Vân cũng không tránh tay cậu, đi theo phía sau cậu

Quý Văn Tự lại nói: “Nhưng bây giờ nấu cơm vẫn còn quá sớm, hơn nữa tủ lạnh cũng không có đồ ăn thừa, chúng ta phải đi siêu thị ở khu phố mua đồ ăn trước.”

Tống Thính Vân vẻ mặt lười biếng: “Gọi điện thoại bảo người ta mang đến không phải được rồi sao?”

Anh là kiểu người điển hình có thể không vận động nhiều thì sẽ không vận động nhiều, không muốn tiêu tốn quá nhiều năng lượng vào những thứ ngoài công việc. Hôm nay đồng hành cùng Quý Văn Tự chơi game đã là một điều ngoại lệ.

Quý Văn Tự nhanh chóng nói: “Coi như là rèn luyện thân thể đi, ở nhà mãi sắp mốc meo rồi.”

Quý Văn Tự làm việc quá tùy hứng, cho dù Tống Thính Vân từ chối cũng vô dụng. Vì thế, anh cứ như vậy mang dép lê, khoác áo khoác ngoài áo ngủ bị Quý Văn Tự kéo ra khỏi cửa.

Ánh mặt trời buổi chiều rất đẹp.

Hoàng hôn bao trùm lấy thành phố này. Tống Thính Vân giơ tay chắn ánh sáng hoàng hôn chiếu vào mặt.

Anh chậm rãi nheo mắt lại, nhìn Quý Văn Tự đang đi ở phía trước. Ánh mặt trời đậu trên người cậu, mái tóc xoăn màu hạt dẻ mềm mại được nhuộm thành màu cam vàng dưới ánh hoàng hôn.

Lớn như vậy rồi.

Ánh nắng à, chói mắt thật.

Tống Thính Vân thầm nghĩ.

*

Trong siêu thị, Tống Thính Vân đi phía trước, Quý Văn Tự đẩy xe mua sắm phía sau.

Hai người không nói nhiều.

Tống Thính Vân thấy loại rau nào vừa mắt thì cầm lấy cho vào xe mua sắm. Quý Văn Tự thì theo sau nhặt những loại rau có phẩm chất không tốt ra ngoài.

Tống Thính Vân đối với điều này cũng không tỏ vẻ bất mãn gì.

Anh cảm thấy mình dường như trở nên trẻ con hơn một chút, ví dụ như anh sẽ cố tình nhặt những loại rau có phẩm chất không tốt lắm vào xe mua sắm.

Sau đó là có thể nghe thấy giọng Quý Văn Tự lải nhải không ngừng, nói anh rốt cuộc lớn lên thế nào, sao lại không có chút kiến thức sinh hoạt nào vậy.

Tống Thính Vân đối với lời cậu nói chỉ là vào tai này ra tai kia, cũng không để tâm.

Việc thanh toán là do Tống Thính Vân trả.

Hai người xách theo rau củ đã mua, cùng nhau rời khỏi siêu thị về nhà.

Về đến nhà thời gian vừa vặn có thể bắt đầu làm cơm chiều.

Nhà bếp không nhỏ, nhưng hai người cũng là nam giới trưởng thành, cho nên họ chen chúc trong nhà bếp, bất ngờ khiến nhà bếp trở nên vô cùng chật hẹp.

Quý Văn Tự vốn dĩ không trông chờ Tống Thính Vân có thể hỗ trợ mình quá nhiều, cho nên chỉ giao cho anh một số công việc rửa rau đơn giản.

Thành thật mà nói, Tống Thính Vân quả thật không muốn vào bếp. Bị ép nhận công việc rửa rau, cả khuôn mặt anh đều tối sầm lại.

 

 

back top