HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 32: Trò Chơi

Về đến nhà, lúc đó là hơn 3 giờ chiều.

Là lúc ánh nắng vừa phải.

Tống Thính Vân vừa về đến nhà liền đi vào thư phòng xem văn kiện công việc.

Quý Văn Tự không tìm thấy việc gì làm, cậu ngồi ở phòng khách chơi một lát máy chơi game cầm tay, tâm tư lại trôi dạt đi đâu đó.

Cậu nghĩ thầm hôm nay dù sao cũng là cuối tuần rồi, Tống Thính Vân sao vẫn còn công việc làm chưa xong vậy.

Nhưng dù sao Tống Thính Vân cũng đang bận, Quý Văn Tự không thể đi quấy rầy anh.

Vì thế cậu bò dậy lấy bình nước tưới cho tất cả cây xanh ở ban công, lại đem trái cây vừa mang về rửa sạch rồi cắt gọt, dọn xong bàn rồi mới đến mở cửa thư phòng.

Tống Thính Vân vẫn luôn giữ nguyên tư thế đó, không hề nhúc nhích, chỉ có lúc nghe điện thoại mới đứng dậy đi ra ban công.

Quý Văn Tự đặt trái cây ở bên cạnh bàn nơi Tống Thính Vân giơ tay là có thể lấy được, ngồi phịch xuống ghế đối diện, “Tống Thính Vân, ăn chút trái cây đi.”

Cậu hai tay đặt lên bàn, cúi người, ngước mắt thẳng tắp nhìn Tống Thính Vân nói chuyện.

Tống Thính Vân hiền hòa ngẩng đầu nhìn cậu, lại đối diện với cặp mắt sạch sẽ trong suốt kia, giống như một chú cún con, anh thầm nghĩ.

“Cảm ơn.” Anh nói xong cầm lấy nĩa bên cạnh đĩa, gắp một quả nho đã lột vỏ nhét vào miệng.

Hơi ngọt.

Tống Thính Vân nhíu mày, nhưng vẫn mặt không đổi sắc nuốt quả nho xuống.

Quý Văn Tự tò mò nói: “Trước đây cuối tuần anh thường làm gì?”

Tống Thính Vân nói: “Ở nhà.”

Quý Văn Tự cảm thấy đối phương như đang nói chuyện vô nghĩa, vì thế hỏi tiếp: “Ở nhà làm cái gì?”

Tống Thính Vân nghe vậy nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng nghiêm túc nói: “Xem văn kiện.”

Quý Văn Tự:?

Cậu vẻ mặt hoang mang, buột miệng phàn nàn: “Tống Thính Vân, vậy anh đúng là một người không thú vị.”

Tống Thính Vân bị châm chọc cũng không tức giận, ngược lại mặt không đổi sắc nói: “Quả thật, đáng tiếc người thú vị như cậu lại phải kết hôn với tôi.”

Quý Văn Tự nhanh chóng chỉnh lại: “Là kết hôn theo hợp đồng, chúng ta sớm hay muộn cũng sẽ ly hôn.”

Nghe được lời này, Tống Thính Vân đột nhiên nhướng lông mày nhìn cậu một cái, rồi không nói gì.

Cúi đầu chuẩn bị tiếp tục xem văn kiện, lại bị bàn tay lớn của Quý Văn Tự đè lên, Tống Thính Vân bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn cậu, Quý Văn Tự cười hè hè nói: “Đừng nhìn nữa, chúng ta cùng nhau tìm chút việc gì làm đi, anh như vậy coi chừng khớp xương gỉ sét đấy.”

Tống Thính Vân đẩy kính, “Tôi không thích chơi cùng trẻ con.”

Quý Văn Tự nhún vai, “Ai nói muốn chơi cùng trẻ con, tôi cũng không thích trẻ con.”

Tống Thính Vân nghe xong những lời này, chỉ chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu trầm mặc không nói, Quý Văn Tự bị nhìn chằm chằm có chút kỳ quái, gãi gãi đầu, vài giây sau, đồng tử cậu co rụt, cuối cùng phản ứng lại, lớn tiếng nói: “Ôi! Tống Thính Vân, anh dám nói tôi là trẻ con hả!!”

Tống Thính Vân bị tiếng gào thét này làm cho ù tai, nhưng lại bị sự hậu đậu của cậu chọc cho bật cười, anh cuộn tay che miệng cười khẽ, sau đó gỡ cái tay đang đè lên văn kiện ra, cố gắng hòa nhã nói: “Cậu tự đi chơi đi.”

Quý Văn Tự lại như là bị chạm đúng tâm lý bốc đồng không thể giải thích được, Tống Thính Vân càng cự tuyệt, cậu lại càng muốn làm theo ý mình.

Vì thế cậu bắt đầu bất chấp sự từ chối của Tống Thính Vân, kéo cổ tay anh đi về phía phòng khách.

Tống Thính Vân đâu phải là đối thủ của cậu, sức lực cũng không bằng, bị kéo đi một khoảng cách khá xa.

Anh cố gắng bình phục hơi thở, nhưng lòng bàn tay nóng bỏng của Quý Văn Tự giống như có thể lan tràn xuyên thấu, theo cổ tay anh lan đến toàn thân, nóng rát khiến anh có chút lực bất tòng tâm.

Vì thế anh hoàn toàn mất đi sức lực để giằng tay ra, mặc cho Quý Văn Tự kéo mình đến phòng khách.

“Nào, ngồi ở đây.” Quý Văn Tự ấn vai Tống Thính Vân, bắt anh ngồi xuống sofa.

Tống Thính Vân theo ý muốn của cậu, ngoan ngoãn ngồi trên sofa.

Quý Văn Tự nhanh chóng lấy ra hai cái tay cầm chơi game từ dưới bàn trà, nhét một cái cho Tống Thính Vân, nói: “Anh đã chơi qua game tay cầm chưa?”

Tống Thính Vân cúi đầu nghiên cứu một chút, ngay sau đó lắc đầu: “Chưa.”

Lúc đi học anh là hình mẫu "con nhà người ta", trừ việc học sẽ không làm bất kỳ chuyện gì thừa thãi, sau khi trưởng thành lại bị buộc phải tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình, đừng nói là chơi game, thật ra anh không hề có tế bào vận động.

Có lúc nhìn thấy Quý Văn Tự dậy vận động xong lại trở về làm một bàn bữa sáng lớn, anh cũng có chút không hiểu tại sao có người lại có nhiều năng lượng dùng không hết như vậy.

Quý Văn Tự ngồi bên cạnh anh, nghiêng đầu gần Tống Thính Vân, “Vậy tôi dạy anh, trước tiên dạy anh cái đơn giản nhất.”

Tống Thính Vân không từ chối.

Trong mắt anh, thỉnh thoảng bầu bạn với Quý Văn Tự g.i.ế.c thời gian như vậy cũng không có gì không tốt.

May mà các nút bấm trên tay cầm không quá phức tạp, Quý Văn Tự thông thạo lối chơi game, giảng giải rất tỉ mỉ, Tống Thính Vân nghe xong một lần giảng giải là có thể làm quen rất tốt.

Quý Văn Tự thấy vậy, nhanh chóng đổi sang một game chiến đấu 1v1 tương đối cổ điển, “Chơi game này tôi còn chưa gặp đối thủ, anh muốn thử không?”

Tống Thính Vân: “Tùy cậu.”

Quý Văn Tự cười nói: “Tôi sẽ không nhường đâu nha!”

Tống Thính Vân mới làm quen, mười mấy ván đầu đều phạm lỗi cấp thấp, Quý Văn Tự rất kiên nhẫn chỉ dẫn và sửa lỗi cho anh.

Chơi đến sau này, Quý Văn Tự thắng anh có chút khó khăn, cậu nhịn không được khen ngợi nói: “Tống Thính Vân à, không ngờ nha, anh lại có thiên phú như vậy, may mà hôm nay anh mới bắt đầu chơi, nếu anh chơi thêm vài tháng, nói không chừng tôi không phải là đối thủ của anh rồi.”

Tống Thính Vân lại nói: “Đợi tôi thắng cậu rồi cậu hãy khen tôi.”

Quý Văn Tự tràn đầy tự tin nói: “Cũng không phải tôi đả kích anh, anh bây giờ muốn thắng tôi là không thể nào đâu.”

Tống Thính Vân không nói chuyện, như thể không ủng hộ lời nói của Quý Văn Tự.

Quý Văn Tự cũng không hắt nước lạnh, cậu liếc nhìn Tống Thính Vân, giơ tay vỗ vỗ eo anh, “Anh là học sinh gương mẫu sao? Ở trong nhà mình còn ngồi ngay ngắn như vậy?”

Tống Thính Vân lại như một chú mèo bị bắt được đuôi, giật mình toàn thân dựng lông, chỉ trong một cái chớp mắt anh đã bắt lấy cổ tay Quý Văn Tự và đứng dậy.

Hành động giống như mèo xù lông của Tống Thính Vân làm Quý Văn Tự nhìn mà không hiểu vì sao, cậu mặt đầy hoang mang nhìn đối phương, “Anh làm sao vậy?”

Tống Thính Vân đối diện với đôi mắt ngây thơ của Quý Văn Tự, cho dù cảm thấy bực bội cũng không thể giận nổi, chỉ nói: “Không được tùy tiện chạm vào eo tôi.”

Quý Văn Tự:?

“À, được.” Quý Văn Tự không thích người khác sờ đầu mình, Tống Thính Vân không thích người khác chạm vào eo anh, đây là rất bình thường, cậu theo bản năng nói, “Xin lỗi, tôi không biết.”

Tống Thính Vân đẩy cặp kính bị trượt xuống, một lần nữa ngồi trở lại sofa, nhưng anh cố ý tạo ra khoảng cách với Quý Văn Tự, nói: “Không sao, tiếp tục chơi đi.”

back top