Dùng đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đang đóng kín một lúc lâu, cuối cùng tháo kính ra, rũ mắt đi vào phòng tắm.
Bên này Quý Văn Tự trở lại phòng.
Giơ cánh tay lên ngửi ngửi, tiếp xúc với Tống Thính Vân trong chốc lát, trên người cậu cũng đã lây dính mùi rượu của Tống Thính Vân.
Người này rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu vậy? Mới khiến cậu chỉ hơi tiếp xúc một chút liền bị nhiễm mùi rượu nồng nặc đến vậy.
Quý Văn Tự đi đến phòng tắm, cởi áo khoác rồi ngửi kỹ lại, trong mùi rượu thơm nồng, cậu còn ngửi thấy mùi nước hoa Tống Thính Vân thường dùng.
Không hiểu vì sao.
Quý Văn Tự cảm thấy trong lòng có chút kỳ quái.
May mà cậu cũng không nghĩ nhiều, cái vèo cởi xong quần áo liền đi tắm.
Tối nay Quý Văn Tự ngủ rất ngon.
Ngủ thẳng một giấc đến sáng, tỉnh lại trước khi chuông báo thức vang lên. Cậu cầm điện thoại lên nhìn giờ, mới hơn 6 giờ sáng một chút.
Trong tình huống bình thường cậu là 6 giờ rưỡi mới rời giường, thu dọn một chút là đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng và mua đồ ăn.
Nhưng hiện giờ cậu cũng không còn buồn ngủ, nằm trên giường vài phút sau liền bò dậy, mặc đồ thể thao ra cửa chạy bộ.
Sáng sớm ở siêu thị mua đồ ăn, cậu lại gặp được bà cụ hôm qua.
Đối phương chủ động chào hỏi cậu.
Quý Văn Tự tô điểm một chút lời đáp của Tống Thính Vân tối qua rồi mới nói cho bà cụ nghe.
Cũng bảo bà không cần để tâm nữa, Tống Thính Vân thấy đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.
Bà cụ gật đầu nói tốt, sau đó từ túi mua hàng lấy ra một hộp bánh ngọt đưa ra, “Đây là tôi tự tay làm, cháu và Tống tiên sinh cùng ăn đi.”
Quý Văn Tự vội vàng xua tay, lời từ chối còn chưa kịp nói ra, hộp bánh đã bị nhét vào trong túi mua hàng của Quý Văn Tự.
Thái độ của bà cụ cũng kiên quyết, Quý Văn Tự không tiện từ chối, đành phải đồng ý.
Về đến nhà.
Tống Thính Vân hiếm hoi đã rời giường, lúc này đang ngồi ở ghế ban công hưởng gió sớm.
Nhìn sắc mặt anh, chắc đêm qua say rượu ngủ cũng không được sâu giấc, giữa hai lông mày quanh quẩn một vẻ mệt mỏi, sắc mặt cũng không được đẹp như ngày thường.
Chắc chắn là không nghỉ ngơi tốt.
Quý Văn Tự đặt đồ ăn mua về vào phòng bếp, sau đó lấy ra hộp bánh ngọt bà cụ tặng, đi đến ban công đặt lên bàn kính trong tầm tay Tống Thính Vân.
Cậu kể lại chuyện xảy ra buổi sáng cho Tống Thính Vân, rồi nói: “Đây là tấm lòng của người ta đấy.”
Tống Thính Vân ngả người về phía sau, nhắm hai mắt, giơ tay nhíu mày, một bộ dáng mệt mỏi tột độ, “Cậu ăn đi, tôi không thích ăn loại bánh ngọt này.”
“Cái này nhìn không ngon sao?” Nói thật Quý Văn Tự cũng không thích ăn bánh ngọt, vừa ngọt lại vừa dính hàm trên.
“Vậy cho cậu ăn đó.” Tống Thính Vân ngữ khí bình tĩnh.
Nhìn chằm chằm hộp bánh quế hoa nửa phút, Quý Văn Tự đưa tay mở nắp hộp, nói: “Không được, tốt xấu gì cũng là tấm lòng của người ta, cứ cho tôi ăn hết là ý gì, ít nhất anh cũng phải nếm thử một miếng đi.”
Nói xong cậu bẻ một miếng bánh quế hoa nhỏ cố nhét cho Tống Thính Vân.
Tống Thính Vân bắt lấy cổ tay cậu, quay đầu nói: “Tôi không ăn.”
“Ăn một miếng thôi, hai ta mỗi người một nửa, còn lại ăn không hết thì thôi.” Quý Văn Tự cảm thấy không thể phụ lòng tốt của người khác.
Sức lực Tống Thính Vân không bằng Quý Văn Tự, cho đến khi bánh ngọt chạm đến đầu môi, Tống Thính Vân cau mày giận dữ nói: “Quý Văn Tự, tôi không ăn được, tôi dị ứng hoa quế.”
Vẻ mặt Quý Văn Tự khựng lại, nhanh chóng rụt tay về, thấy đầu môi Tống Thính Vân dính vụn bánh ngọt, cậu lại đưa tay ra dùng mặt trong ngón cái chùi đi vụn bánh ở khóe môi anh.
“Xin lỗi nha, sao anh không nói sớm, may mà chưa nhét vào miệng anh đó.” Quý Văn Tự rụt tay về giấu ra phía sau.
Lòng bàn tay ngón cái và ngón trỏ lặng lẽ cọ cọ, vụn bánh dính vào đó. Tống Thính Vân mang theo vẻ oán khí lườm cậu một cái, đứng dậy trở về phòng.
Quý Văn Tự vốn định gọi anh lại xin lỗi, nhưng tâm tư cậu lại bay đi rất xa.
Cậu chậm rãi cúi đầu, nhìn ngón tay cái vừa mới giúp Tống Thính Vân lau miệng, xúc cảm mềm mại và ấm áp còn sót lại ở lòng bàn tay, Quý Văn Tự cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cậu lấy tay kia cọ cọ môi mình.
Xúc cảm không giống nhau.
Môi Tống Thính Vân sao lại mềm như vậy nhỉ?
Sau vài giây ngơ ngác, Quý Văn Tự mới từ từ buông tay xuống, cậu một lần nữa nhìn về phía cánh cửa phòng đóng kín của Tống Thính Vân, chắc không giận đâu nhỉ?
Nhưng không ăn được thì tại sao không nói sớm chứ? Cứ phải đợi đến lúc suýt nữa nhét vào miệng rồi mới nói.
Cho nên đây là lỗi của Tống Thính Vân!
Quý Văn Tự tuy tự an ủi mình như vậy, nhưng cũng biết là mình làm không đúng, cậu lặng lẽ đi đến phòng bếp làm bữa sáng cho hai người.
Sau đó đi đến trước cửa phòng Tống Thính Vân gõ cửa, “Tống Thính Vân, anh không ngủ tiếp đấy chứ?”
“Tống Thính Vân, tôi làm cơm sáng rồi, anh ăn chút đi, vừa nãy là tôi không đúng.” Quý Văn Tự có một ưu điểm, chỉ cần là lỗi của mình, cậu sẽ không trốn tránh trách nhiệm, cũng sẽ chủ động xuống nước với đối phương.
Giọng nói vừa dứt, cửa phòng bị mở ra từ bên trong.
Hương thơm thanh nhã thoang thoảng ập vào mặt.
Quý Văn Tự lùi lại nửa bước, thấy sắc mặt Tống Thính Vân vẫn bình thường, cậu mới tiếp tục nói: “Anh không sao chứ?”
Tống Thính Vân hơi nhíu mày: “Sao lại hỏi như vậy?”
“Tôi còn tưởng anh giận tôi.” Quý Văn Tự xoay người đi về phía bàn ăn phòng khách.
Tống Thính Vân đi theo phía sau, bước chân thong thả: “Cậu cho rằng tôi vì chuyện này mà tức giận sao?”
“Ừm.” Quý Văn Tự trả lời, tiếp theo cãi cố nói, “Thật ra anh cũng có trách nhiệm nữa? Ai bảo anh không nói sớm...”
Vẻ mặt Quý Văn Tự không được tự nhiên, lặng lẽ cúi đầu.
Khóe môi Tống Thính Vân nhếch lên, đáy mắt thoáng qua một vệt ánh sáng mờ nhạt, “Ừm, trách nhiệm của tôi nhiều nhất.”
Giống hệt như đang dỗ dành trẻ con.
Quý Văn Tự lại có vẻ rất nghe lời chiêu này.
Cậu ve vẩy cái mông, “Thôi, mau tới ăn cơm đi, lát nữa không phải phải về nhà tôi sao?”
Tống Thính Vân gật đầu nói được, sau đó ngồi xuống đối diện cậu.
Buổi sáng Quý Văn Tự nấu hoành thánh, còn có cháo yến mạch, trứng chiên và bánh xếp áp chảo.
Tống Thính Vân cúi đầu ăn rất nghiêm túc.
Nhưng Quý Văn Tự lại có chút thất thần, cậu một tay chống mặt, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Thính Vân.
Khi ở nhà, kiểu tóc Tống Thính Vân sẽ không được chải chuốt lên, cứ tự nhiên rủ xuống trán, trông anh rất trẻ trung, khuôn mặt vốn dĩ đã không to, ngũ quan chiếm trọn gương mặt này.
Đôi mắt khá xinh đẹp.
Cái mũi cũng không tồi.
Môi... Quý Văn Tự không biết nghĩ đến cái gì, đại khái là hồi tưởng lại cảm xúc buổi sáng, Quý Văn Tự nhanh chóng bưng bát cháo yến mạch ừng ực ừng ực uống vài ngụm lớn.
Tống Thính Vân không rõ nguyên do, ngẩng đầu nhìn cậu:?
