Tống Thính Vân dựa vào tường, giơ tay nhíu mày, một bộ dáng mệt mỏi tột độ.
Quý Văn Tự bưng nước đi qua, đưa ly nước đến trước mặt anh, hỏi: “Không phải chỉ là một miếng đất thôi sao? Tôi thấy bên phía nam thành phố kia cũng đâu chỉ có miếng đất này thích hợp cho việc làm ăn của anh? Ông ta không đồng ý thì đổi người khác đi.”
“...”
Tống Thính Vân trầm mặc một lúc, sau đó hỏi, “Cậu xem văn kiện của tôi sao?”
“Đúng vậy, tôi có xem, nhưng nếu là văn kiện bí mật gì đó, tôi lại không biết...” Đặt ở nơi dễ thấy như vậy, Quý Văn Tự lại là người tò mò, không cầm lên xem thì không phải cậu.
May mà Tống Thính Vân cũng không để tâm, “Không đơn giản như vậy, trong thương trường, đôi khi một chút quyết sách nhỏ bé đều là dây chuyền ảnh hưởng toàn bộ. Miếng đất kia nếu có thể nói chuyện ổn thỏa thì các quy trình tiếp theo sẽ tiết kiệm được rất nhiều chi phí.”
Quý Văn Tự lặng lẽ nhìn anh.
Ánh trăng lạnh lẽo, chiếu lên người Tống Thính Vân.
Quý Văn Tự thấy được sự cô độc và mệt mỏi giữa hai hàng lông mày anh.
Cậu cứ tưởng Tống Thính Vân rất giỏi, làm chuyện gì cũng rất thuận lợi...
“Khụ, nếu nhất định phải là miếng đất kia, tôi cũng không phải là không thể giúp anh một tay.” Quý Văn Tự vừa nói vừa nâng mình lên, cậu khoanh tay, cằm hơi nhếch, ánh mắt lại đang đánh giá biểu cảm của Tống Thính Vân.
Tống Thính Vân nghe được những lời này quả nhiên cũng lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cậu, “Cậu có cách sao?”
“Không biết, nhưng con trai của ông Trần Bổn Thiện kia là bạn học đại học với tôi, tuy tôi và cậu ta giao thiệp không nhiều, nhưng một người bạn của tôi lại rất quen với cậu ta, tôi muốn nhờ bạn tôi kết nối.” Quý Văn Tự nói ra kế hoạch của mình, “Nhưng anh cũng thấy rồi đó, tôi chỉ có thể ra tay từ con trai ông ta, quyết định cuối cùng vẫn là của Trần Tổng, cho nên tôi chỉ có thể thử thay anh một chút.”
Quý Văn Tự sẵn lòng thử một lần đối với Tống Thính Vân mà nói đã là rất bất ngờ.
Anh biết bản chất Quý Văn Tự là một người mềm lòng.
Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, Quý Văn Tự luôn sẵn lòng cân nhắc cho người bên cạnh.
Cũng như lúc ban đầu Quý Văn Tự nói những lời không hay với anh vì chuyện liên hôn, sau đó khi hai người ở chung, Quý Văn Tự cũng sẽ xin lỗi anh về những chuyện đó.
Nghĩ đến đây, Tống Thính Vân cười một cái, tuy không cười thành tiếng, nhưng Quý Văn Tự vẫn thấy được khóe môi anh nhếch lên.
Tống Thính Vân nói: “Không cần, tôi không phải chỉ có mỗi biện pháp này, tôi chỉ muốn giảm bớt quy trình và đỡ phiền phức hơn thôi, cậu quả thật đã đánh giá thấp tôi rồi.”
“Ngày mai tôi đi gặp bố cậu, cậu có muốn đi cùng không?”
Vành tai Quý Văn Tự run lên, “Anh tìm ông ấy làm gì?”
“Cậu không biết đâu, phía nam thành phố kia cũng có việc làm ăn của nhà cậu, tôi muốn nhờ bố cậu một chút...”
Quý Văn Tự lẩm bẩm: “Vậy anh sớm nhờ không phải tốt hơn sao, còn nhất định phải đi cùng cái ông Trần Tổng kia uống nhiều như vậy...”
Tống Thính Vân lại cười, kiên nhẫn giải thích: “Tôi tất nhiên là có suy tính của mình.”
“Tóm lại tôi đã biết, cảm ơn ly nước ấm của cậu, ngày mai cậu đi cùng tôi không?”
Quý Văn Tự suy nghĩ một chút, “Đến nhà tôi sao?”
Tống Thính Vân gật đầu: “Ừm, ngày mai là thứ Bảy, không phải nghỉ sao?”
Nghĩ đến việc mình cũng đã lâu không gặp mặt nói chuyện với mẹ và ông nội, Quý Văn Tự sau đó gật đầu: “Được rồi, cùng đi đi.”
Tống Thính Vân xoay người đi về phía trước nửa bước, có lẽ là men say bốc lên, bước chân anh lảo đảo suýt nữa ngã quỵ, may mà Quý Văn Tự nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy anh, hai người cùng nhau lùi lại nửa bước.
Kính mắt của Tống Thính Vân rơi xuống đất, bị chân Quý Văn Tự giẫm lên, phát ra một tiếng rắc.
Sợ đến mức lông tơ Quý Văn Tự đều dựng đứng.
Cậu nhanh chóng ổn định Tống Thính Vân rồi nhìn xuống đất, “Kính của anh... vỡ rồi...”
Tống Thính Vân dò dẫm ngồi xuống mép giường, anh không để tâm, Quý Văn Tự nhặt chiếc kính vỡ vụn lên đưa đến trước mặt Tống Thính Vân.
Tống Thính Vân xoa xoa giữa trán, chỉ vào ngăn kéo tủ đầu giường bên cạnh, nói: “Tôi không có kính nên nhìn không rõ lắm, cậu lấy cặp kính không gọng ở phía trong cùng cho tôi.”
Quý Văn Tự nhanh chóng làm theo.
Cậu mở ngăn kéo, bên trong là mười mấy cặp kính được sắp xếp ngăn nắp, nhưng vừa nhìn là biết được xếp theo thời gian sử dụng, mấy cặp kính ở trong cùng đều là kiểu dáng của mấy năm trước.
Cậu lấy cặp kính không gọng Tống Thính Vân nói ra, chú ý thấy ở một góc trong cùng có một bộ kính đen rất dày, giống kiểu học sinh trung học hiện tại hay đeo.
Xuất phát từ sự tò mò, Quý Văn Tự cầm cả hai cặp kính lên.
Rồi đưa bộ kính đen trông như mọt sách kia cho Tống Thính Vân.
Tống Thính Vân đeo lên xong phát hiện trước mắt vẫn là một mảng mờ ảo, anh lúc này mới tháo kính ra nhìn, “Không phải cặp này.”
Quý Văn Tự lúc này mới cười hè hè đưa cặp kính không gọng còn lại trong tay cho Tống Thính Vân, nói: “Tôi biết mà.”
“Tôi chỉ tò mò người như anh lại từng đeo kính như vậy.”
Nghĩ đến dáng vẻ vừa mới nhìn thấy, Quý Văn Tự lại cười nói: “Đeo lên là hoàn toàn không giống anh, nếu mà lại buông tóc xuống nữa, khẳng định anh là học bá thông minh nhất trong lớp hồi tôi đi học đấy.”
“Nhất định là loại thành tích giỏi, ít nói, lại khó gần, không thích giao lưu bạn bè.”
Tống Thính Vân nghe thấy vành tai có chút nóng lên, anh ra vẻ bình tĩnh nói: “Cậu có phải quá áp đặt rồi không...”
“Đùa chút thôi mà.” Quý Văn Tự cầm cặp kính đen đặt lại vào trong cùng ngăn kéo, đứng dậy nói, “Tôi phải về ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi.”
Dứt lời cậu xoay người rời khỏi phòng.
Nhìn bóng dáng Quý Văn Tự rời đi, đôi mắt bình tĩnh của Tống Thính Vân thoáng qua một tia ánh sáng đen tối.
Nhìn Quý Văn Tự ra khỏi phòng xong, Tống Thính Vân mới vịn mép giường đứng dậy, chuẩn bị đi rửa mặt đánh răng. Ai ngờ người đã rời khỏi phòng lại đột nhiên quay ngược trở lại.
Quý Văn Tự dựa vào khung cửa nhìn anh nói: “À đúng rồi.”
“Buổi sáng có chuyện quên nói với anh, tôi đi mua đồ ăn gặp một bà cụ.”
Cậu kể lại chuyện đã xảy ra vào buổi sáng cho Tống Thính Vân nghe.
Tống Thính Vân lặng lẽ nghe xong, nói: “Tôi biết rồi.”
“Người ta nói đã chờ anh ở dưới lầu mấy ngày liền, vẫn không có cơ hội gặp anh, nếu anh không cố ý trốn tránh đối phương, làm sao mà lại không gặp được chứ?” Quý Văn Tự tò mò nói.
Tống Thính Vân chậm rãi đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa nói chuyện: “Tôi chỉ cảm thấy rất phiền phức.”
“Đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, tôi không cần phải có người đến cảm kích tôi.”
Quý Văn Tự càng cảm thấy tính cách người này quái gở.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến cậu, Quý Văn Tự vươn vai, nói chuyện yếu ớt: “Thôi được, dù sao tôi cũng đã chuyển lời đến rồi.”
Dứt lời cậu xoay người rời khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Tống Thính Vân xoay người.
