HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 18: Cơm Chiều

Tống Thính Vân lớn lên đẹp trai, không ngờ chữ viết cũng rất đẹp, nét chữ mảnh khảnh có lực đạo, nét bút không kéo dài, sạch sẽ gọn gàng. Từng chữ đơn lẻ đều có thể dùng làm bảng chữ mẫu để sao chép.

Đáng tiếc Quý Văn Tự hoàn toàn không có hứng thú xem.

Cậu đặt sách lại chỗ cũ, rồi lục lọi những chỗ khác trong thư phòng.

Thư phòng đơn điệu, phòng chứa đồ đơn điệu, phòng khách đơn điệu... Tất cả bố cục đều đơn giản như vậy.

Nghĩ đến mình ít nhất phải ở đây khoảng một năm, Quý Văn Tự quyết định tạo ra một số thay đổi cho ngôi nhà này.

Cậu một lần nữa trở lại phòng khách, gọi vài cuộc điện thoại, không lâu sau, lần lượt có người chuyển đến đồ nội thất mới, cô Trương và các cô giúp việc cũng mang đồ vật của cậu từ nhà cũ sang.

Bộ ấm trà xinh đẹp, tranh ảnh đẹp...

Mặc dù một chân bị thương, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu nhảy lò cò trong căn phòng này.

Cậu đặt những bộ lego không quá yêu thích hoặc các vật trang trí khác gần nhau trên tủ TV.

Lại cắt hoa tươi mới được đưa tới đặt bên cạnh tủ TV.

Từ đó, một mảng màu sắc tươi sáng đã được mạnh mẽ xen vào ngôi nhà vốn dĩ trông không có sức sống.

Đặt hoa xong, Quý Văn Tự lùi lại nửa bước, hai tay chống nạnh, cảm thán: “ Thấy như này mới đẹp chứ.”

Cậu liếc mắt nhìn khe hở bên cạnh tủ TV và ban công, lẩm bẩm: “Chỗ này có thể đặt chuồng mèo hoặc ổ chó không nhỉ, nuôi một con ch.ó cũng không tệ lắm.”

Cậu cười hì hì.

“Không được.” Giọng từ chối của Tống Thính Vân lại đột nhiên vang lên bên tai.

Quý Văn Tự lùi lại vài bước ngồi phịch xuống sofa.

Cậu nhìn về phía nguồn âm thanh, camera giám sát trên tủ TV xoay qua xoay lại, giống như đang chào hỏi, còn nhấp nháy ánh sáng đỏ.

Quý Văn Tự: ……?

Hóa ra là Tống Thính Vân nói chuyện thông qua camera giám sát.

Cậu đứng dậy, đi lại dưới camera, ngẩng đầu nhìn camera nói: “Tôi bảo âm thanh từ đâu ra, anh là biến thái sao? Sao đi làm còn phải xem camera giám sát tôi?”

Tống Thính Vân: “Ai bảo cậu lúc ẩn lúc hiện trong phòng khách. Camera nhắc nhở tôi nói trong nhà có kẻ trộm đột nhập.”

Quý Văn Tự cười vì tức: “Cái gì kẻ trộm không kẻ trộm, anh không phải biết tôi ở nhà sao?”

Tống Thính Vân “Ồ” một tiếng: “Tôi lo cậu đánh không lại kẻ trộm.”

“Vậy anh cũng đừng lo lắng lung tung, tôi chỉ là bị thương một chân, chứ không phải không biết đánh nhau.” Quý Văn Tự khoanh tay, giọng rất là tự tin.

Tống Thính Vân lúc này mới cảnh giác nói: “Nếu trong nhà không có việc gì, thì tôi muốn nói một câu, Tùy cậu muốn làm loạn cái nhà này thế nào cũng được, nhưng đừng nảy ra ý nghĩ nuôi động vật.”

“Sao vậy? Anh sợ chó à?” Quý Văn Tự hừ hừ cười, cảm thấy mình như đã bắt được nhược điểm quan trọng gì đó của Tống Thính Vân.

Tống Thính Vân cũng không muốn giải thích nhiều: “Cậu cứ coi như tôi sợ chó đi.”

Thật ra đơn thuần chỉ là trong nhà đã không thể chứa thêm sinh vật thứ hai khiến anh phải tốn tâm tốn sức.

Chỉ một Quý Văn Tự thôi đã đủ làm loạn tâm anh rồi.

“Được thôi, vốn dĩ cũng không định nuôi.” Qua cuộc đối thoại này, Quý Văn Tự đã hoàn toàn tự mình đặt mình vào vị trí là một chủ nhân khác của ngôi nhà.

Tống Thính Vân mím môi cười một cái, không lên tiếng, anh hỏi: “Ăn cơm trưa chưa?”

“Vẫn chưa, lát nữa tôi nấu một tô mì là được rồi.” Quý Văn Tự giơ tay thử đỡ camera nói.

Quý Văn Tự dáng người cao, cậu đưa tay ra là có thể chạm tới camera. Trên giao diện điện thoại Tống Thính Vân là khuôn mặt cậu được phóng to, góc độ từ trên xuống dưới.

Mái tóc xoăn rũ xuống, đôi mắt sáng ngời, giống như một chú chó nhỏ.

Ánh mắt Tống Thính Vân dừng lại trên đôi mắt nghiêm túc của cậu: “Nếu cậu không kịp làm cơm trưa, tôi có thể liên hệ cô giúp việc mang tới cho cậu.”

“Không cần, tôi muốn ăn sẽ tự làm.” Quý Văn Tự từ chối nói.

“Ừm, được rồi, không có việc gì.” Nghe được lời từ chối của Quý Văn Tự, Tống Thính Vân nói xong cũng thoát khỏi phần mềm giám sát.

Quý Văn Tự nhìn thấy đèn đỏ trên camera nhấp nháy ba lần, sau đó cậu không nghe được tiếng Tống Thính Vân nữa.

Không thể hiểu được. Quý Văn Tự chỉ có thể nghĩ đến từ mô tả này.

Nhưng xét từ cuộc đối thoại, Tống Thính Vân vẫn khá tốt, lo lắng cậu ở trong nhà gặp phải kẻ trộm, còn lo lắng cậu không có cơm trưa.

Quý Văn Tự ngồi trên sofa, sau khi suy nghĩ và do dự ngắn ngủi, cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Thính Vân: 【 Tống Thính Vân, trước đây cơm tối anh giải quyết như thế nào? 】

Tin nhắn Tống Thính Vân trả lời rất nhanh: 【 Ăn ở ngoài, hoặc là cô giúp việc đến nhà làm sẵn 】

Quý Văn Tự vui vẻ gõ chữ: 【 Hôm nay anh về nhà ăn đi, tôi làm thêm một phần bữa tối cho anh 】

Cậu thấy trạng thái nhập liệu của đối phương vẫn luôn hiển thị đang nhập, một lát sau, tin nhắn Tống Thính Vân trả lời: 【 Được 】

【 Tống Thính Vân: Cần tôi mang gì về nhà không? 】

【 Quý Văn Tự: Không cần, nguyên liệu nấu ăn tôi gọi dịch vụ giao hàng là được rồi 】

【 Tống Thính Vân: Được, vậy tối gặp 】

Quý Văn Tự không trả lời tin nhắn, cậu nằm trở lại trên sofa.

Cảm thấy có chút không thể tin nổi.

Rõ ràng một tuần trước cậu còn ở nhà đợi chơi game, ba tháng trước cậu còn lên kế hoạch du lịch nước ngoài, kết quả hiện tại cậu không những ở chung với một người đàn ông xa lạ, thậm chí không lâu sau cậu còn phải kết hôn với đối phương.

Tuy nhiên, đây cũng không phải là kết quả quá xấu.

Ít nhất trước mắt xem ra, Tống Thính Vân là người cùng phe với mình.

Chỉ cần hai người cùng nhau nỗ lực một, ly hôn là chuyện sớm muộn.

Cho nên trong thời gian hôn nhân, cậu vẫn nên ở chung hòa hợp với Tống Thính Vân, cậu cảm thấy có lỗi vì trước đây đã có sự thù địch lớn như vậy với Tống Thính Vân.

Cho nên bồi thường chút cũng không có gì.

Cùng lúc đó tại văn phòng của Tống Thính Vân.

Cửa phòng bị cô thư ký nhẹ nhàng đóng lại, cô đi đến trước bàn làm việc: “Ông chủ, ngài tìm tôi.”

Tống Thính Vân không ngẩng đầu, anh nhìn chằm chằm tài liệu trong tay nói: “Giúp tôi hủy bỏ lịch trình sau 6 giờ tối.”

Lý thư ký nhanh chóng nhìn lịch trình trong tay: “Buổi tối là buổi tiệc của Đoàn tổng và ngài.”

Tống Thính Vân vẻ mặt bình tĩnh “Ừm” một tiếng: “Tôi biết, hủy bỏ là được.”

Lý thư ký cũng không biết điều gì đã thay đổi ý tưởng của Tống Thính Vân, người vốn có quan điểm về thời gian và kế hoạch rất rõ ràng, nhưng đối với lời nói của ông chủ mình, cô luôn không hỏi han nhiều, đây cũng là lý do cô có thể ở bên cạnh Tống Thính Vân lâu như vậy.

“Vâng ông chủ, tôi sẽ liên hệ với Đoàn tổng để sắp xếp lại thời gian buổi tiệc.”

“Ừm.”

 

 

back top