HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 17

Tiếng chim hót ríu rít từ ban công truyền vào.

Đồng hồ báo thức đầu giường vang lên.

Tống Thính Vân đưa tay tắt đồng hồ báo thức.

Phòng khách có tiếng động rất nhỏ, một mùi hương đồ ăn thanh nhẹ bay vào phòng.

Anh mở mắt ra ngồi dậy.

Xỏ dép lê bước ra khỏi phòng.

Quý Văn Tự đang đeo tạp dề vừa bưng một đĩa sandwich đi về phía bàn ăn.

Ánh mắt Tống Thính Vân lướt qua bàn ăn, trên bàn đã bày đầy bữa sáng.

“Cậu đang làm gì thế?” Tống Thính Vân hỏi.

Quý Văn Tự ngồi phịch xuống trước bàn ăn: “Làm bữa sáng, tôi chính là người mỗi ngày nhất định phải ăn sáng.”

“Tôi nghĩ chỉ làm mình tôi cũng không thích hợp, cho nên cũng làm phần của anh. Anh mau đi đánh răng rửa mặt rồi tới ăn đi.” Quý Văn Tự bưng bát cháo nóng lên uống một ngụm.

Tống Thính Vân đành chịu xoay người về phòng đi đánh răng rửa mặt.

Không lâu sau đã đánh răng rửa mặt xong ngồi xuống bàn ăn.

“Cậu dậy làm từ khi nào vậy?”

“7 giờ .” Quý Văn Tự cắn một miếng sandwich, đáp lời.

Tống Thính Vân: “Tôi nhớ trong nhà không có những nguyên liệu nấu ăn này.”

Quý Văn Tự nhanh chóng nhai xong miếng sandwich trong miệng nuốt xuống bụng, nói: “Nói đến đây tôi phải lên án, anh nói tủ lạnh không có đồ ăn thì thôi đi, nhà anh sao lại không có cả gạo tẻ thế?”

“Tôi đã nói tôi không ăn cơm ở nhà mà.” Tống Thính Vân nhìn bàn ăn đầy ắp bữa sáng, một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa trong lồng ngực.

Quý Văn Tự: “Được rồi được rồi, tuy nhiên tôi đã mua nguyên liệu nấu cơm rồi, sau này anh cứ ở nhà ăn đi.”

“Cậu biết nấu cơm sao?”

“À, tôi trông giống như người không biết nấu cơm sao?” Quý Văn Tự cảm thấy ánh mắt Tống Thính Vân nhìn mình y như nhìn gấu trúc biết ca hát nhảy múa vậy, khó tin vô cùng.

“Bọn họ không...” Tống Thính Vân đột nhiên ngừng miệng: “Không có gì.”

“Cái gì?” Quý Văn Tự lại nóng nảy: “Anh này sao lại cứ nói chuyện nói nửa chừng thế?”

“Ông nội cậu họ chưa nói cậu biết nấu cơm.” Tống Thính Vân nói.

Quý Văn Tự lập tức dùng vẻ mặt đắc ý nhìn anh: “Cái này có gì khó? Tôi chỉ cần xem thực đơn hai lần là biết. Anh là người đầu tiên nếm thử tài nghệ của tôi đấy.”

Khóe môi Tống Thính Vân chậm rãi nhếch lên, dưới cặp kính cũng từ từ lóe lên vẻ hài lòng không rõ ràng: “Xem ra là vinh hạnh của tôi rồi.”

“Đó là đương nhiên, nếu anh ăn thấy hợp, sau này tôi làm bữa sáng đều làm cho anh một phần.” Quý Văn Tự múc một chén cháo đặt trước mặt Tống Thính Vân nói.

Tống Thính Vân bưng chén lên uống một ngụm, chậm rãi nói: “Cũng tạm được.”

Quý Văn Tự nghe xong lập tức ồ lên một tiếng, vẻ mặt vô cùng bất mãn: “Ngon là ngon, không ngon là không ngon, cũng tạm được là ý gì hả?”

Tống Thính Vân bất đắc dĩ sửa lời: “Là tôi nói sai rồi, hương vị rất ngon.”

Sự vui sướng quả nhiên bay lên khóe mày Quý Văn Tự: “Anh sớm nói không phải tốt rồi sao, nếm thử cái này đi.”

Quý Văn Tự vui vẻ đẩy đĩa sủi cảo chiên trong tầm tay về phía Tống Thính Vân. Tống Thính Vân nói một tiếng cảm ơn.

Anh nhận thấy Quý Văn Tự là một người rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần không nói lời châm chọc cậu, không làm trái ý cậu, ở chung với Quý Văn Tự không hề có bất kỳ áp lực nào.

Anh nhìn chằm chằm Quý Văn Tự vài lần.

Cuối cùng cúi đầu nói: “Ừm, buổi chiều cậu có thời gian thì có thể đi mua một cái tạp dề mới, cái này là tạp dề cô giúp việc nấu cơm mang đến, không thích hợp với cậu lắm.”

Anh dường như đang cười, giọng nói ẩn chứa sự rung động không giấu được của nụ cười.

Quý Văn Tự giơ hai tay lên, cúi đầu nhìn cái tạp dề trên người.

Dây đai tạp dề viền lá sen siết chặt trên vai cậu, tạo ra nếp nhăn sâu. Màu sắc là màu hồng nhạt, in hình mèo Kitty màu hồng.

Tống Thính Vân dường như nhớ rõ đây là chiếc tạp dề miễn phí mà cô giúp việc nhận được khi mua đồ ăn ở siêu thị.

Cô giúp việc thân hình nhỏ gầy, mặc vừa vặn thích hợp, nhưng Quý Văn Tự mặc lên lại có thêm vài phần buồn cười.

“Ồ, là tạp dề của cô giúp việc nấu cơm cho anh à, tôi còn tưởng là cái sở thích quái đản của anh chứ.” Quý Văn Tự nói.

Tống Thính Vân: ……

“Cậu có thể thản nhiên chấp nhận cái ‘sở thích quái đản’ của tôi, còn mặc nó lên người, xem ra chúng ta cũng chẳng khác gì nhau.” Sau vài giây im lặng, Tống Thính Vân đột nhiên nói.

Quý Văn Tự: ……

Hai người chọc ghẹo nhau một câu xong, đều im lặng nghiêm túc ăn xong bữa sáng.

“Lát nữa tôi sẽ đi làm, mật mã cửa phòng tôi sẽ gửi qua WeChat cho cậu, trừ phòng tôi ra, những phòng khác ở đây tùy cậu tham quan.” Bữa sáng kết thúc, Tống Thính Vân buông đũa nói.

“Ừm.” Quý Văn Tự đứng dậy bắt đầu thu dọn chén đũa: “Tôi sẽ mua ít đồ nội thất về, được chứ?”

“Cứ tự nhiên.” Tống Thính Vân không phản đối.

Anh nhìn thoáng qua Quý Văn Tự đang thu dọn chén đũa, vì một chân không tiện lắm, cậu chỉ có thể dùng một tay đem chén đũa trên bàn vào bếp.

Do dự một chút, anh chủ động giúp đỡ cầm nốt chén đũa còn lại trên bàn đi vào bếp.

Cả hai đều là nam giới trưởng thành, mặc dù nhà bếp không tính là chật hẹp, nhưng hai người chen chúc ở bên trong, lại bất ngờ khiến nhà bếp trở nên chật chội.

Đặt chén đũa trong tay xuống xong, Tống Thính Vân xoay người về phòng đi thay quần áo.

Quý Văn Tự theo hướng dẫn trên mạng bỏ chén đũa vào máy rửa chén.

Cậu ở nhà chưa từng tự mình làm những việc này, nhìn qua lại không khó như tưởng tượng.

Chờ cậu từ phòng bếp đi ra, Tống Thính Vân cũng đã thay xong quần áo đi ra khỏi phòng.

Vài phút trước tóc Tống Thính Vân còn rủ xuống, giờ đã được chải kiểu tóc gọn gàng, thay bộ tây trang trầm tĩnh. Khi đến gần, Quý Văn Tự còn ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh.

Không giống nước hoa nam thường dùng, mà hơi giống nước hoa nữ, tinh tế lại nhẹ nhàng, ngửi cũng không tệ lắm.

“Anh phải đi à?” Quý Văn Tự hỏi.

Tống Thính Vân sửa sang lại cà vạt: “Ừm, tối gặp.”

Anh lấy điện thoại trên tủ giày, mở cửa đi ra khỏi phòng.

Quý Văn Tự nằm trên sofa.

Được rồi, cứ như vậy ở trong nhà, không làm được gì quả thật rất nhàm chán.

Hơn nữa máy chơi game của cậu cũng không mang tới, thêm vào việc đến trước khi kết hôn, có lẽ cậu và bạn bè đều không thể lén lút đi ra ngoài chơi, như vậy vừa hay là không có đồ vật nào có thể khiến anh tiêu khiển được.

Nghĩ đi nghĩ lại, Quý Văn Tự vẫn cảm thấy phải tìm chút việc gì đó cho mình làm.

Cậu lại từ trên sofa bò dậy, xem xét tất cả các phòng trừ phòng Tống Thính Vân ra.

Bên cạnh phòng cậu, là một thư phòng rất lớn, sách vở được đặt ngăn nắp trong kệ sách, đều là một số sách thuộc loại hình xã hội học, tâm lý học hoặc tài chính liên quan.

Trong sách có rất nhiều ghi chú, nghĩ rằng Tống Thính Vân đã lật xem rất nhiều lần.

 

 

back top