Bước đi thong dong như thể đang về nhà mình.
Quý Văn Tự đi theo.
Bước vào biệt thự, những trưởng bối khác trong nhà lập tức tiến lên vây quanh bọn họ ở giữa.
“Thính Vân, vất vả con đi đường xa như vậy tới đây.” Ông nội kéo tay Tống Thính Vân nói.
Tống Thính Vân cũng mỉm cười nói: “Đoạn đường này không xa, chỉ cần ngài khỏe mạnh, con đến nhiều lần cũng được.”
Tiếp đó anh lại đưa hộp quà trà bánh trong tay cho cô giúp việc bên cạnh, nói: “Đây là trà hoa tươi con nhờ người mua từ Vân Nam, rất tốt cho sức khỏe ạ.”
“Đến là được rồi, còn mang quà cáp gì nữa.” Quý Thư Di kéo tay Tống Thính Vân ngồi xuống sofa, gọi người rót nước cho Tống Thính Vân.
Mạnh Doanh đi tới khoác tay Quý Văn Tự, cười duyên dáng nhẹ nhàng, nói: “Vừa rồi nhìn từ xa, mẹ đã cảm thấy, hai đứa con thật sự xứng đôi.”
Khóe môi Quý Văn Tự giật giật: “Rốt cuộc mẹ nhìn ra từ đâu?”
“Mẹ là người từng trải, đương nhiên là liếc mắt một cái liền nhìn ra.” Mạnh Doanh cũng kéo Quý Văn Tự ngồi xuống sofa.
Nghe thấy Quý Thư Di đang nói gì đó với Tống Thính Vân.
Kết quả thấy Quý Văn Tự đi tới, ông lão còn cố ý dừng lại không cho Quý Văn Tự nghe. Quý Văn Tự khoanh tay hừ một tiếng: “Con không muốn nghe mọi người nói gì đâu.”
Tống Thính Vân khẽ mím môi cười: “Chưa nói gì không thể nghe, ông nội bảo sau khi kết hôn, tôi nên chăm sóc tính cách của cậu nhiều hơn.”
“Tính cách tôi không tốt sao?” Quý Văn Tự nhướng mắt, có chút không phục.
Quý Thư Di xua tay: “Con tốt, tính cách con tốt nhất.”
“Lão tiên sinh, Bùi thiếu gia và Ninh thiếu gia tới rồi ạ.” Cô giúp việc từ ngoài sân chạy vào, phấn khích nói.
Quý Thư Di vui vẻ nói: “Tốt tốt tốt, mau bảo bọn nó vào, bây giờ tốt rồi, cả gia đình chúng ta đã có thể đoàn tụ rồi.”
Quý Văn Tự đứng lên, phía sau huyền quan, hai người trẻ tuổi một trước một sau bước vào. Quý Văn Tự vội vã phất tay chào hỏi: “Anh họ!”
Người được gọi là anh họ có vóc dáng rất cao, cao hơn Quý Văn Tự một chút, khí chất cũng trưởng thành hơn, mặc quần áo thường ngày thoải mái, có nét mặt rất giống Quý Văn Tự, nhưng ngũ quan lại sâu sắc hơn.
Trong tay anh ta là một chàng trai lớn lên rất xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, không quá cao, tóc xoăn màu vàng, tròng mắt màu xanh biếc, cảm giác lai rất rõ ràng, làn da gần như bạch tạng.
“Tiểu Vi ca.” Quý Văn Tự lại gọi chàng trai đi phía sau Bùi Tri Nhàn.
Ninh Thanh Vi giơ tay chào: “Văn Tự, buổi chiều tốt lành.”
Tiếp đó họ lại hỏi thăm những trưởng bối khác trong nhà. Quý Thư Di đích thân giới thiệu Tống Thính Vân cho Bùi Tri Nhàn: “Đây là Tống tổng mà trước đây ông có nhắc đến với con, sau này là em dâu của con đấy.”
“Thính Vân, đây là cháu ngoại của ông, tên là Bùi Tri Nhàn, cũng là anh họ của Văn Tự.”
Hai người lịch sự đưa tay ra bắt nhẹ một cái.
Sau khi Bùi Tri Nhàn và Ninh Thanh Vi đến, không lâu sau cả nhà dùng bữa tối.
Trong những buổi họp mặt gia đình trước đây, Quý Thư Di ngồi ở ghế chủ tọa, Mạnh Doanh và Quý Trình Hoa ngồi sát bên trái bàn ăn, bên phải là Bùi Tri Nhàn và Ninh Thanh Vi.
Quý Văn Tự ngồi cạnh Bùi Tri Nhàn.
Hiện tại vì Tống Thính Vân gia nhập, nhà lại đổi thành bàn ăn tròn lớn. Bên trái cậu là Bùi Tri Nhàn, còn bên phải chính là Tống Thính Vân.
Cậu gượng gạo vô cùng, ăn cơm cũng không tự nhiên, nhưng nghiêng đầu nhìn lại, Tống Thính Vân lại ung dung như ở nhà mình.
Vui vẻ tiếp nhận thức ăn mà các trưởng bối gắp cho, vừa trò chuyện vừa cười nói.
Quý Văn Tự nghiêng mặt nhìn anh, cảm thấy anh không phải ung dung hay tự nhiên, mà là quá mức khéo léo.
Sau khi bữa tối kết thúc.
Quý Thư Di gọi Quý Văn Tự và Tống Thính Vân cùng nhau lên thư phòng.
Quý Văn Tự cảnh giác nhìn về phía Tống Thính Vân, nhưng Tống Thính Vân lại không nhìn cậu, ánh mắt dừng lại chỗ chú chó lông vàng đang lăn lộn trên bãi cỏ ngoài cửa sổ.
Cậu chậm rãi tiến lại gần: “Ông nội bảo chúng ta lát nữa lên tìm ông.”
Tống Thính Vân không nhìn cậu: “Tôi nghe thấy rồi.”
“Anh không lo lắng sao?” Quý Văn Tự cảm thấy cuộc đối thoại của mình và Tống Thính Vân giống như cuộc đối thoại giữa tính nôn nóng và tính chậm chạp. Cậu sắp bị bẻ mặt và thái độ thờ ơ của Tống Thính Vân làm cho phát điên.
Tống Thính Vân cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt nhìn lại, anh đẩy gọng kính xuống, ánh mắt vẫn lãnh đạm bình tĩnh: “Cậu đang lo lắng cái gì?”
Quý Văn Tự ngập ngừng nói: “Thì, sợ ông nội nhìn ra bí mật giữa chúng ta.”
Tống Thính Vân cụp mắt sửa sang lại cổ tay áo, nói: “Sẽ không đâu, chỉ cần cậu đừng nói chuyện lung tung là được.”
“Anh cảm thấy tôi sẽ làm hỏng sao?” Quý Văn Tự lập tức hỏi lại.
Tống Thính Vân thở dài: “Xin lỗi, là tôi nói không đúng, tôi sẽ không nói lung tung.”
Tống Thính Vân đột nhiên không chọc tức cậu nữa, Quý Văn Tự nhất thời còn thấy kỳ lạ, cậu ho khan một tiếng, cứng miệng nói: “Đó là...”
“Đi thôi.” Tống Thính Vân nhấc chân đi về phía thư phòng trên lầu.
Quý Văn Tự nhìn chằm chằm bóng lưng anh một lát, lạnh mặt đi theo lên.
Cậu là người cuối cùng bước vào thư phòng.
Quý Thư Di bảo cậu đóng cửa lại.
Quý Văn Tự xoay người làm theo.
Quay đầu lại thấy Tống Thính Vân đứng ngay ngắn bên bàn làm việc của ông nội, còn trên bàn trước mặt Quý Thư Di thì bày đầy những tập tài liệu lớn nhỏ cùng sổ đỏ nhà đất.
“Những thứ này, là quà kết hôn ông tặng cho hai đứa. Kỳ thật không có gì, căn nhà nhỏ này là quà tân hôn mà bà nội con để lại cho Tiểu Tự trước khi mất, bây giờ ông cũng nên giao cho hai đứa.”
“Cùng với những cửa hàng và đất đai lớn nhỏ này, đều không phải thứ gì đáng giá, hiện tại cũng tặng cho hai đứa làm quà tân hôn.”
“Còn có...”
Quý Văn Tự nghe không nổi nữa, cậu mạnh mẽ ấn tay phải xuống mặt bàn, từ chối nói: “Ông nội, chúng con không cần những thứ này.”
“Sao lại không cần? Đây là những thứ duy nhất ông có thể lấy ra tặng cho các con đấy.” Quý Thư Di nhìn Quý Văn Tự và hỏi.
Quý Văn Tự không thể nói ra lý do, bởi vì vốn dĩ cậu và Tống Thính Vân chỉ là kết hôn theo hợp đồng, nên những món quà tượng trưng cho lời chúc phúc chân thành này đối với họ không hề phù hợp.
“Dù sao cũng không cần, chúng con có tay có chân, việc gì phải nhận lấy những thứ này của ông chứ, ông giữ lại cho mình thì hơn, cho con cũng lãng phí.”
Quý Thư Di cười ha ha vài tiếng: “Lãng phí thì lãng phí, ông đã nói rồi, có phải đồ vật gì quý giá đâu.”
Quý Văn Tự bị chặn họng không nói nên lời.
Cậu lặng lẽ túm vạt áo tây trang của Tống Thính Vân phía sau, Tống Thính Vân khóe môi hơi nhếch lên, nói: “Ông nội, vậy con thay Văn Tự nhận lấy vậy, cảm ơn ông và bà nội ạ.”
Quý Văn Tự lập tức nhìn về phía Tống Thính Vân.
Nhưng Tống Thính Vân lại không nhìn cậu, cậu thực sự không biết Tống Thính Vân rốt cuộc đang có ý đồ gì.
