HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN CÙNG TỔNG TÀI LẠNH LÙNG

Chương 12: Hiểu Lầm

Lúc này Quý Văn Tự mới có thời gian nghiêm túc đánh giá môi trường làm việc của Tống Thính Vân.

So với văn phòng của bố cậu.

Nơi này dường như đơn điệu hơn một chút.

Phong cách đen trắng rất đơn giản, cây xanh bên cửa sổ lớn lên rất tốt, sofa là màu đen thuần, bàn trà lại là màu trắng thuần.

Cũng không gây khó chịu.

Phía sau ghế làm việc có một cánh cửa, Quý Văn Tự đoán hẳn là phòng nghỉ.

Cậu đi đến trước bàn làm việc, ngồi phịch xuống đối diện Tống Thính Vân, cái chân không bị thương gác cao lên trên bàn làm việc.

Tống Thính Vân ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó lại lặng lẽ thu hồi ánh mắt tiếp tục làm việc.

Quý Văn Tự cố ý lắc lắc chân: “Tống Thính Vân, không phải nói muốn đến nhà tôi sao?”

“Ừm, đợi một lát.” Tống Thính Vân lạnh nhạt nói: “Còn nữa, bỏ chân cậu xuống.”

Quý Văn Tự khoanh tay, hừ lạnh một tiếng: “Khi nào anh xong việc thì đi với tôi?”

Trên mặt cậu vô cùng không tình nguyện, nhưng vẫn bỏ chân ra khỏi mặt bàn.

Tống Thính Vân: “Sắp xong rồi, cậu uống cà phê không? Bên kia có máy pha cà phê.”

Quý Văn Tự: “Không uống.”

Tống Thính Vân đơn giản không đáp lời nữa, văn phòng lại lần nữa yên tĩnh trở lại.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường tích tắc phía sau.

Quý Văn Tự ngồi không yên, ghé lên bàn, cầm một cây bút khảy cành lá của cây xanh trên bàn Tống Thính Vân.

Đột nhiên một bàn tay tinh tế mà lạnh lẽo đưa tới cầm lấy cây bút trong tay cậu.

Quý Văn Tự đang định phát hỏa, liền thấy Tống Thính Vân mở nắp bút ghi chép nội dung công việc vào notebook.

Cậu há miệng, lại không biết nói gì, liếc mắt nhìn thấy bên cạnh ống đựng bút có một thùng lớn bút, hóa ra là cố ý lấy cây bút trong tay cậu!

Quý Văn Tự không có chỗ nào để phát hỏa, chỉ đành khoanh tay ngồi trên ghế hờn dỗi một lát.

Cũng may Tống Thính Vân cũng đã xử lý xong việc trong tay.

Anh thu dọn đồ vật trên bàn, đứng dậy bắt đầu cởi cúc áo sơ mi trên người.

Quý Văn Tự trợn tròn mắt: “Anh anh, đang yên đang lành anh cởi quần áo làm gì?”

Tống Thính Vân nhìn cậu một cái, xoay người mở cửa phòng nghỉ bước vào. Vài phút sau, anh đã thay một bộ quần áo mới bước ra.

“Thay một bộ quần áo thôi.” Tống Thính Vân lúc này mới nói.

Quý Văn Tự muốn nói lại thôi.

Đành phải nói: “Đi thôi, người nhà tôi đang chờ chúng ta.”

Hai người cùng nhau đi ra văn phòng.

Khu vực làm việc vốn dĩ còn có chút tiếng nói chuyện lập tức yên tĩnh lại.

Mặc dù không ai nói chuyện, nhưng Quý Văn Tự cảm thấy mình bị ánh mắt giao lưu của bọn họ nhấn chìm, rõ ràng là đang buôn dưa lê hóng chuyện.

Cậu như thể đang tức giận, đột nhiên tăng nhanh bước chân bỏ lại Tống Thính Vân đi đến thang máy.

Tống Thính Vân đi theo sau mới bắt kịp.

Nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Quý Văn Tự, khóe môi Tống Thính Vân khẽ nở một nụ cười nhạt, như thể biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Quý Văn Tự cố chấp nói: “Tôi không sao.”

Giống như đang hờn dỗi.

Thấy cậu không muốn nói, Tống Thính Vân cũng lười hỏi thêm, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng rồi không nhìn cậu nữa.

Quý Văn Tự lại càng cảm thấy bực bội, thầm nghĩ người này sao lại không biết hỏi thăm một chút chứ.

Cho nên chờ hai người đi ra khỏi tòa nhà công ty, Quý Văn Tự đột nhiên gọi Tống Thính Vân đang đi phía trước lại: “Anh tốt nhất vẫn nên giải thích với nhân viên của anh một chút đi.”

Khóe môi Tống Thính Vân cong lên: “Giải thích cái gì?”

Đôi mày cong cong dưới cặp kính khiến anh trông giống như một con hồ ly giả vờ hồ đồ.

Quý Văn Tự: “Giải thích chúng ta căn bản không có quan hệ đặc biệt gì hết! Hai chúng ta, cô nam quả nam ở trong văn phòng lâu như vậy, đi ra anh còn thay một bộ quần áo khác, tôi không tin anh không thấy ánh mắt họ nhìn chúng ta!”

Tống Thính Vân tán thành gật đầu: “Cậu nói cũng phải, nhưng vì sao phải giải thích?”

“Chúng ta sau này không phải sẽ kết hôn sao?”

Anh nhìn vào mắt Quý Văn Tự, tiếp tục nói: “Nếu chúng ta sẽ kết hôn, vậy tại sao phải giải thích? Đột nhiên giải thích, chẳng lẽ không phải giấu đầu lòi đuôi sao?”

“Nói khó nghe hơn, chúng ta đang lừa dối bọn họ đấy.”

Tống Thính Vân trông rất đẹp trai, nếu chỉ nhìn mặt thì không thấy anh có nhiều tâm tư vòng vèo như vậy, nhưng anh luôn mặc tây trang trưởng thành, tóc cũng đánh sáp chải chuốt, có vẻ vừa trưởng thành vừa thâm sâu khó lường.

Quý Văn Tự bị lời này chặn họng đến mức không thốt ra được câu nào.

“Tùy anh đi tùy anh đi.” Cậu giận dỗi, chống nạng bước đi.

Tống Thính Vân chậm rãi đi theo.

Ngồi lên xe, Quý Văn Tự chủ động tạo ra khoảng cách với anh, dựa vào cửa sổ xe, mặc cho gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt.

Tống Thính Vân im lặng đóng cửa sổ bên cạnh mình lại.

Công ty Tống Thính Vân và nhà họ Quý đều ở trung tâm thành phố, cách nhau không xa, xe chạy chưa đầy nửa giờ đã đến.

Đám người hầu ở cửa biệt thự đã chờ sẵn ở đó, thấy xe dừng lại, nhanh chóng tiến lên mở cửa xe, mời người trong xe xuống.

“Thiếu gia, Tống tiên sinh, hai ngài cuối cùng cũng đến.”

“Chúng ta là đến cuối cùng sao?” Quý Văn Tự bước xuống xe.

Cô giúp việc nói: “Vẫn còn Bùi thiếu gia chưa tới đâu, bọn họ bị kẹt xe trên đường, một lát nữa mới đến.”

Quý Văn Tự “Ồ” một tiếng, nhấc chân chuẩn bị đi vào biệt thự, Tống Thính Vân đang đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng.

Quý Văn Tự dừng lại, hít sâu một hơi nhìn về phía anh: “Thính Vân, đi thôi.”

Trước khi xuống xe, Tống Thính Vân đã gửi cho cậu tin nhắn: Chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Cậu biết trước mặt các bậc trưởng bối vẫn phải diễn trò cho thích hợp.

Tống Thính Vân lại gọi cậu lại: “Chờ một chút, tôi có cái này muốn mang tặng ông nội.”

Quý Văn Tự hoang mang nhìn về phía anh, vừa rồi hai người vẫn luôn ở bên nhau, cậu không thấy Tống Thính Vân mang thứ gì lên xe cả.

Còn đang nghi ngờ, tài xế phụ trách đón đưa bọn họ đột nhiên mở cốp xe, từ bên trong lấy một bộ trà bánh quý giá ra.

“?”

Quý Văn Tự nhìn về phía Tống Thính Vân: “Anh chuẩn bị từ lúc nào?”

Không đợi Tống Thính Vân giải thích, tài xế tự mình tiến lên giải thích: “Vừa rồi lúc chờ ngài và Tống tiên sinh ở dưới lầu, thư ký của Tống tiên sinh cố ý mang tới.”

“Đi thôi.” Tống Thính Vân từ tay tài xế nhận lấy hộp quà trà bánh, nhấc chân đi về phía trước.

 

 

back top