HẾT HẠN LIÊN HÔN, ALPHA ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI LẠI OMEGA MANG THAI

Chương 6: Gia Quy — Người Chồng Tốt Phải Nóng Lòng Về Nhà

Gần rạng sáng, cánh cửa phòng làm việc phát ra tiếng động.

Nghe thấy động tĩnh, Kiều Tri Miên phản xạ quay đầu, như thể cuối cùng đã chờ đợi khoảnh khắc này, cậu vội đặt cuốn sách xuống, điều khiển xe lăn ra khỏi phòng.

Liêm Dật mặc đồ ngủ, tay cầm điện thoại đang nhắn tin công việc. Ánh sáng lạnh phản chiếu lên cặp kính gọng mỏng (chỉ đeo khi làm việc), tạo vẻ tập trung và xa cách. Anh chợt liếc thấy cậu, liền dừng lại.

Ở đầu kia hành lang, Kiều Tri Miên ngồi trên xe lăn nhìn anh, vẻ mặt rối rắm và buồn bực.

Hai người đối diện. Anh cất điện thoại, chủ động đi về phía cậu.

"Không ngủ được, ra đây làm gì?" Anh hỏi.

Sự bực dọc của Kiều Tri Miên dâng lên. Gần đây anh luôn đi sớm về muộn, về nhà lại còn ở trong phòng làm việc. Cậu ngủ rồi anh mới xong việc, lúc cậu tỉnh dậy thì anh đã đi.

Cậu cảm thấy mất mát: Kết hôn đã lâu, thời gian ở chung lại thiếu thốn, nằm chung một giường mà còn không thấy mặt nhau, quá buồn cười. Cứ thế này, một năm ước định chẳng khác gì... trước đây.

Kiều Tri Miên thu lại cảm xúc, kiên định nhìn anh:

"Liêm tiên sinh." Cậu gọi một cách nghiêm chỉnh.

Liêm Dật nhếch môi cười như không cười, chờ đợi cậu nói tiếp.

"Em nghĩ một người chồng tốt," Kiều Tri Miên hơi ngượng, nói có vẻ lộn xộn: "Là nên nóng lòng muốn về nhà! Ít nhất, tan làm có thể về nhà thì phải về nhà! Không thể lấy tăng ca làm cớ, suốt ngày không thấy mặt."

Liêm Dật gật đầu như thật, không lên tiếng, ý bảo cậu tiếp tục.

"Cho nên, về sau mỗi tối anh không được vượt quá 9 giờ về nhà, 11 giờ là phải lên giường ngủ!" Cậu hùng hồn yêu cầu. "Em biết địa vị của anh ở công ty, hẳn là không nhất thiết phải tăng ca ở đó chứ? Phòng làm việc ở nhà đủ cho anh dùng rồi."

Liêm Dật nhận thấy Kiều Tri Miên, ngồi trên xe lăn, hiếm khi có được vẻ hoạt bát và tinh thần như lúc này.

"Không thành vấn đề, em nói gì là đó." Anh đồng ý ngay lập tức. Xong rồi, anh nhướng mày hỏi: "Vậy anh bây giờ có thể đi ngủ chưa?"

Kiều Tri Miên kiêu ngạo "Ừ" một tiếng gật đầu: "Đi đi."

________________________________________

Liêm Dật quay người bước về phòng ngủ, đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu. Kiều Tri Miên vẫn không đi theo kịp, khuôn mặt rầu rĩ nghịch xe lăn nhưng nó vẫn không nhúc nhích.

Anh quay lại, ngồi xổm xuống kiểm tra.

Kiều Tri Miên cảm thấy xấu hổ: "Không... không sao, anh không cần lo cho em, em..."

Cậu chưa nói hết câu, hơi thở tươi mát của Liêm Dật đã kề sát, và cơ thể cậu nhẹ bẫng, bị nhẹ nhàng bế lên.

Kiều Tri Miên theo bản năng sợ hãi ôm lấy cổ anh. Chân cậu không thể cuộn lấy vòng eo cường tráng của đối phương, khiến cậu gần như không có cảm giác an toàn. Anh ôm cậu vững chãi, bàn tay to rộng đỡ lấy hông. Tim cậu đập nhanh.

Liêm Dật cảm nhận được sự căng thẳng của người trong lòng. Anh bản năng áp lòng bàn tay lên sau gáy Omega, vỗ nhẹ trấn an.

Kiều Tri Miên run rẩy, cắn môi vùi trán vào vai anh, giấu đi khuôn mặt xấu hổ.

Liêm Dật cong môi cười. Vừa bước đi, anh cảm nhận được cậu khẽ giãy giụa trong lòng.

"Em khát, em vốn định đi xuống uống nước..." Giọng Kiều Tri Miên lầm bầm. Cậu vẫn không chịu lộ mặt, vùi trong vai Alpha.

Liêm Dật hắng giọng, ôm người quay hướng xuống lầu.

Anh nhẹ nhàng đặt cậu ngồi xuống ghế, tháo kính đặt lên cổ áo, rồi đi tìm cốc, pha cho cậu một cốc nước ấm.

Kiều Tri Miên né tránh ánh mắt của anh, hai tay ôm cốc nước uống. Liêm Dật nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Omega, không nhịn được cười khẽ.

Kiều Tri Miên ngước đầu, thấy anh cười. Cậu mới nhận ra mình đang dùng chiếc cốc thường ngày Liêm Dật dùng. Cậu nhớ lại thời đi học, anh chưa bao giờ cho người khác chạm vào đồ dùng cá nhân của mình.

Nghĩ đến đó, khóe môi cậu nhếch lên nụ cười ngây ngô, trong lòng rung động nhẹ nhàng.

________________________________________

Liêm Dật dọn cốc, rồi lại bế Omega về phòng ngủ.

Kiều Tri Miên dùng chăn che kín nửa dưới, dịch vào trong giường. Cậu cố tình giảm biên độ động tác khi di chuyển, sợ anh nhìn thấy sự chật vật của đôi chân mình.

Liêm Dật nắm bắt được tiểu động tác này, giả vờ không thấy.

Anh tháo kính đặt lên tủ đầu giường, bỗng nhớ ra điều gì đó:

"Kiều Tri Miên." Anh gọi.

Cậu ngẩng đầu: "Gì?"

Liêm Dật nhíu mày, nghiêm túc hỏi: "Chân của em không cần làm vật lý trị liệu sao?"

Nghe câu này, sắc mặt Kiều Tri Miên lập tức thay đổi, má lúm đồng tiền biến mất, cậu hoảng loạn rũ đầu xuống.

Cậu trả lời lầm bầm: "Có làm hay không đều như nhau..."

Liêm Dật thấy vẻ mặt này: "Cái gì gọi là không làm đều như nhau?"

Kiều Tri Miên né tránh, "Ai nha" một tiếng, dùng chăn trùm kín đầu.

"Em muốn đi ngủ." Giọng cậu nghèn nghẹn như muốn khóc.

Liêm Dật không hiểu, sốt ruột định kéo chăn ra.

"Có gì mà không thể nói?" Anh nhíu mày. Cậu cũng tăng lực kéo chăn, phát ra tiếng hừ hừ khó chịu không muốn. Anh sợ làm cậu bị thương, không dám dùng sức quá mạnh.

"Kiều Tri Miên!" Giọng Liêm Dật nghiêm khắc hơn.

Cậu ẩn mình dưới chăn, lén lút thò nửa khuôn mặt ra ngoài nhìn. Vô tình đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Liêm Dật, cậu giật mình rụt lại, không nói thêm lời nào.

Liêm Dật nhìn cục nhỏ cộm lên trong chăn, bất lực thở dài, thật sự không có cách nào với cậu.

Sau vài giây suy nghĩ, anh tắt đèn và lên giường đi ngủ.

 

back top