Trong xe, hơi ấm từ máy sưởi phả ra khiến khuôn mặt Kiều Tri Miên ửng hồng. Cậu vẫn chưa hoàn hồn sau sự việc ở yến hội. Trong lòng, luồng hơi ấm áp được Alpha che chở vẫn còn kéo dài không tan.
Đôi mắt trong veo ẩm ướt của Omega không ngừng liếc nhìn người đàn ông đang lái xe bên cạnh.
Liêm Dật có nước da trắng, ngón tay thon dài, lòng bàn tay to rộng và mạnh mẽ. Đôi tay ấy lẽ ra sinh ra để cầm bút, không liên quan gì đến việc đánh nhau.
Nhưng giờ đây, đôi tay ấy lại trầy da, ửng đỏ, căng chặt trên vô lăng.
Kiều Tri Miên cảm thấy bối rối: Anh không thích tôi không phải sao? Tại sao lại đánh người vì tôi? Tại sao lại giận dữ như vậy, làm ra vẻ rất quan tâm đến tôi, đến mức tự làm mình bị thương?
"Anh làm gì đánh hắn vậy." Giọng Kiều Tri Miên rầu rĩ, nhiễm chút chất vấn vô thức.
Liêm Dật nhíu mày. Anh cũng không nghĩ ra tại sao. Trong mắt anh, Kiều Tri Miên rõ ràng rất để ý lời đồn, nhưng lại làm ngơ, tỏ ra không sao cả – một bộ dạng tự mình phong bế.
"Ngươi cảm thấy ta làm gì đánh hắn?" Liêm Dật đáp lại, giọng điệu lạnh nhạt, tỏ vẻ không hài lòng trước sự chất vấn: "Cậu không phải nói bảo tôi diễn một người chồng tốt sao, người chồng tốt bảo vệ Omega của mình chẳng phải nên làm vậy sao," Anh liếc Kiều Tri Miên một cái: "Tôi không có vi phạm hợp ước chứ? Tiểu Kiều tổng."
Kiều Tri Miên mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp, giận dữ trừng anh. Cậu vừa cảm động chưa được bao lâu, liền bị câu trả lời này dội một gáo nước lạnh. Toàn nói những lời âm dương quái khí làm người ta tức giận!
"Không có đâu! Liêm Luật sư!" Cậu không cam lòng yếu thế, dỗi lại.
Nói xong, Kiều Tri Miên quay mặt vào cửa sổ, ôm tay trước ngực, tức giận im lặng.
Liêm Dật cảm nhận được sự giận dỗi, trong lòng có chút chột dạ, vừa lái xe vừa quan sát Omega. Cậu nhóc này không muốn nói chuyện với anh nữa, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, viền mắt đỏ hoe. Anh còn chưa nói gì nhiều mà.
Anh định mở lời xin lỗi, nhưng điện thoại đột ngột reo lên.
________________________________________
Liêm Dật kết nối tai nghe Bluetooth và mở loa ngoài.
"Alo."
"Alo, luật sư Liêm," Giọng trợ lý thực tập vang lên, có vẻ sốt ruột: "Vụ án sở hữu trí tuệ của Lý Đình, đối phương quyết định bỏ kiện, đồng ý hòa giải theo phương án của chúng ta, nhưng họ yêu cầu gặp mặt trực tiếp ngài để thương lượng điều kiện còn lại. Họ không tin ai khác ngoài ngài, và hiện đang chờ ở phòng tiếp khách."
Kiều Tri Miên lặng lẽ dựng tai lắng nghe.
"Tôi có chút việc gia đình, hiện giờ không đi được." Liêm Dật đáp: "Nghiêm Trì đâu, bảo cậu ấy tiếp đãi một chút."
"À... luật sư Nghiêm cũng không được, họ chỉ đồng ý nói chuyện với ngài."
Liêm Dật thở dài, suy nghĩ hai giây: "Được, vậy tôi sẽ đến trễ một chút, cậu nói với họ một tiếng."
Câu nói này của anh khiến Kiều Tri Miên hoàn toàn thất vọng và không vui. Vừa mới có thể ở bên nhau một chút, lại phải đi làm.
Ai kia có thể gọi một cú điện thoại là cướp anh khỏi mình. Cậu bĩu môi, dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
________________________________________
Liêm Dật tắt điện thoại. Qua cửa kính xe, anh thấy Omega đã ngủ. Anh vô thức thả chậm hơi thở, lấy áo khoác tây trang ở ghế sau nhẹ nhàng đắp lên đùi cậu.
Nửa giờ sau, xe dừng lại.
Liêm Dật xuống xe, vòng qua ghế phụ. Omega đang ngủ rất say, ôm chặt áo khoác của anh.
Người giúp việc vội vã đẩy xe lăn tới, nhưng Liêm Dật đưa tay ra hiệu:
• "Suỵt." Anh khẽ nói: "Không cần, cảm ơn."
Nói rồi, anh cúi người, cẩn thận đỡ đầu Omega lên vai mình, một tay luồn qua đầu gối, một tay đỡ ngang eo, bế Kiều Tri Miên lên một cách nhẹ nhàng và thuần thục.
Kiều Tri Miên rên rỉ hai tiếng trong lòng Alpha, khuôn mặt trắng nõn cọ vào n.g.ự.c anh, ngón tay thon dài khẽ động, nắm lấy vạt áo sơ mi của Liêm Dật.
Liêm Dật nín thở, bước chân cố gắng ổn định, nhẹ nhàng đi lên lầu.
Vào phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt Kiều Tri Miên vào ổ chăn. Vừa định đứng dậy, anh phát hiện bàn tay nhỏ bé của Omega vẫn nắm chặt cổ áo anh. Liêm Dật nhìn gương mặt ngủ say của cậu, bất lực không biết làm sao gỡ ra.
Cho đến khi điện thoại rung lên, trợ lý gọi thúc giục, anh mới nhẹ nhàng từng ngón tay một bẻ ra, đứng dậy rời đi.
Khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại, Liêm Dật bắt máy:
"Alo. Tôi còn ở nhà, lập tức ra cửa."
Giọng nói trầm thấp của Alpha xa dần.
Kiều Tri Miên mở mắt trong bóng tối, ánh mắt thanh tỉnh không chút buồn ngủ.
Đã xin nghỉ rồi, lại còn phải đi văn phòng luật, lại đi gặp luật sư Nghiêm. Hơn nữa, vết thương trên tay còn chưa xử lý đâu.
Omega bĩu môi giận dỗi, cánh tay siết chặt áo khoác tây trang trong lòng: "Đáng ghét c.h.ế.t đi được!"
Mắng xong, cậu đỏ bừng cổ và vành tai, vùi khuôn mặt non mềm vào lớp lót trong của áo tây trang, hít hà mùi tin tức tố thanh trúc đặc trưng của Liêm Dật, cọ xát không ngừng như một chú mèo con.
Mùi hương hoa hồng trắng của Omega cũng không tự chủ toát ra từ tuyến thể sau cổ.
________________________________________
Liêm Dật giải quyết xong công việc về đến nhà đã gần 11 giờ tối.
Anh thay giày, vừa cởi cà vạt vừa đi vào phòng khách. Thấy Omega ngồi trên sofa thì hơi khựng lại:
"Chưa ngủ sao?"
Kiều Tri Miên ngước lên nhìn anh, ánh mắt dừng lại ở nắm tay của Alpha. Lời định nói bị nuốt lại.
"Anh tự làm đấy à?" Lông mi cậu run rẩy.
Liêm Dật nhìn theo ánh mắt cậu, thấy miếng băng gạc dán sơ sài:
"À, thực tập sinh ở văn phòng luật đưa cho ta." Anh không để tâm.
Kiều Tri Miên mím môi, nắm chặt lọ thuốc bôi ngoài da đã chuẩn bị sẵn. Cậu do dự, cuối cùng không nhịn được rầu rĩ nói: "Gỡ xuống đi."
"Hả?" Liêm Dật không hiểu.
Omega tim đập thình thịch: "Anh lại đây."
Liêm Dật dù khó hiểu vẫn ngoan ngoãn đi tới.
Kiều Tri Miên ngẩng đầu nhìn anh một cái, trước hết lấy cà vạt của anh cất đi, sau đó đỏ mặt nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Cảm giác da thịt chạm nhau truyền đến, ngón tay Omega lạnh và mềm mại. Liêm Dật hơi cúi người để cậu dễ thao tác.
Kiều Tri Miên xấu hổ rũ đầu, gỡ miếng băng gạc kia ra vứt vào thùng rác. Sau đó, cậu cẩn thận bôi thuốc khử trùng và dán lên một miếng băng gạc mới mua, trên đó có hình hoạt hình rất trẻ con và đột ngột.
Liêm Dật nhìn miếng băng hoạt hình, biểu cảm khó tả.
"Được rồi chứ? Bác sĩ Kiều?" Anh nhếch môi, ánh mắt ánh lên ý cười.
Kiều Tri Miên ngượng đến mức suýt vùi mặt vào ngực, nhưng vẫn lẩm bẩm dặn dò: "Không được làm rơi đâu..."
Liêm Dật nói "Được", sau đó đưa Kiều Tri Miên lên lầu.
Vào phòng tắm được nửa chừng, miếng băng hoạt hình dính nước liền bong ra. Sợ cậu nhóc lại giận dỗi, anh đã lén lút chạy xuống lầu, lấy một miếng y hệt trong ngăn kéo đồ dùng của Kiều Tri Miên dán lại.
