HẾT HẠN LIÊN HÔN, ALPHA ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI LẠI OMEGA MANG THAI

Chương 47

Giấc ngủ này của Kiều Tri Miên thật sự an ổn, tỉnh lại đã thân ở trên giường trong nhà.

Cậu lờ mờ dụi dụi mắt, chậm rãi xuống giường đi tắm rửa một cái.

Sau đó liền nằm trên giường đọc sách. Ngủ lâu như vậy, nửa đêm buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

Liêm Dật ở thư phòng xử lý xong công việc trở về, nhìn thấy cảnh này trong lòng đặc biệt ấm áp. Cảm giác hạnh phúc trấn an lặng yên không một tiếng động từ lồng n.g.ự.c chậm rãi lan ra.

Anh vô cùng tự nhiên ngồi vào mép giường, mặt dày mày dạn dán lên.

“Nhớ anh muốn chết,” Anh hôn khẩu khuôn mặt Omega, nghiêm túc nói.

Khi người đàn ông muốn hôn lần thứ hai, Kiều Tri Miên không chút lưu tình dùng sách chụp vào trán anh một cái.

“Phòng anh ở cách vách, anh qua đây làm gì?” Cậu tức giận nhắc nhở.

Liêm Dật hoàn toàn quên chuyện hai người ngủ riêng này, anh trầm mặc hai giây: “Anh tới, lấy gối đầu của anh. Mấy ngày em không ở, anh đều là ngủ ở đây...”

Ánh mắt tuấn lãng anh nhíu lại, giả vờ đáng thương: “Bảo bối, bên kia không có mùi hương của em, anh quá nhớ em, chỉ có thể ở trên cái giường này dựa vào tin tức tố còn sót lại, chống đỡ nỗi khổ tương tư.”

Omega nghe xong lời này, khuôn mặt nhỏ hơi hơi phiếm hồng, ánh mắt vì xấu hổ né tránh. Cái gì mùi hương không mùi hương... Biến thái...

Cậu thói quen tính xoa xoa bụng nhỏ, nghĩ đến điều gì, bướng bỉnh nói: “Anh, cắn tôi một ngụm...”

“A?” Biểu cảm Liêm Dật trà lí trà khí tan vỡ, biến thành khó hiểu.

“Tuyến thể!” Kiều Tri Miên thấy vẻ mặt ngu ngốc này của anh liền vô ngữ: “Cho tôi một chút tin tức tố.”

Liêm Dật lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, nhếch môi mỏng lộ ra nụ cười mừng rỡ.

Tuyến thể yếu ớt của Omega bị răng nanh sắc bén của Alpha đ.â.m thủng, tin tức tố Thanh Trúc nồng đậm thuần hậu cuồn cuộn không ngừng rót vào.

Hormone chuyên thuộc về anh, thông qua m.á.u chảy khắp người cậu. Khiến cậu cả trong lẫn ngoài đều là mùi vị bị anh đánh dấu chiếm hữu.

Kiều Tri Miên úp vào vai người đàn ông đột nhiên run run một chút, sự tê dại như bị điện giật lan khắp toàn thân.

Cậu thoải mái đến mức vòng eo nhũn ra, khóe mắt tiết nước mắt sinh lý, nắm lấy vạt áo người đàn ông, cắn môi run run thở dốc hoãn thần.

Omega vừa bị đánh dấu sẽ vô cùng ỷ lại sự thân cận và âu yếm của Alpha.

Liêm Dật hôn qua mí mắt mảnh khảnh, chóp mũi, rồi đến khuôn mặt môi của người trong lòng.

Quen thuộc cạy mở môi răng cậu, câu lấy chiếc lưỡi ngọt ngào làm anh say mê mút vào, triền miên.

“A …ô... Ha,” Ý thức còn mê ly Kiều Tri Miên thuận theo ngửa mặt, hấp thu từ Alpha, không ngừng nuốt nước bọt hai người trao đổi trong miệng.

Hôn hồi lâu, thẳng đến khi gốc lưỡi cậu tê dại môi sưng đỏ, người đàn ông mới buông cậu ra.

Liêm Dật chưa đã thèm đem người đè dưới thân, từng chút từng chút gieo dấu hôn trên chiếc cổ trắng nõn của cậu.

“Ách ân...” Kiều Tri Miên thở hổn hển, hơi chút hoãn lại. Cậu nhăn mày vặn vặn vòng eo, đem người đàn ông quá nặng trên người đẩy về phía sau.

“Anh đừng đè nặng bụng tôi...” Cậu rầm rì oán trách.

Liêm Dật ngẩn ra một thoáng, môi rời khỏi cơ thể cậu: “Làm sao vậy? Đè đau à?” Anh nói rồi lùi lại một chút, vén vạt áo Omega lên định xem.

“Không phải...” Kiều Tri Miên buồn bực trả lời.

Cậu chưa kịp phản ứng, vòng eo mảnh khảnh cùng cái bụng bầu mềm mại trắng nõn đã bị bại lộ trong không khí.

Omega nháy mắt há hốc mồm, muốn che lại ngược lại càng lộ ra vẻ có tật giật mình.

Tim cậu đập thình thịch, lông mi vẫy lia lịa, khẩn trương quan sát sắc mặt người đàn ông.

Liêm Dật nhìn chằm chằm cái bụng trắng nõn mềm mại, hơi nhô lên một tiểu độ cong kia trầm ngâm một lát. Anh l.i.ế.m môi khô khốc, yết hầu lăn lăn.

“Tê,” anh lưu luyến dời tầm mắt đang dán chặt lên ‘bánh bao tuyết’ kia đi, nghiêm trang đối diện với đôi mắt thủy nhuận của Omega: “Bảo bối, gần đây em có phải béo lên rồi không?”

Không phải nói ăn uống không ngon sao? Sao bụng còn lớn hơn.

Anh nhíu mày, nhanh chóng đánh giá các bộ phận khác trên người cậu.

Trong lòng trào ra chút lo lắng, sẽ không có vấn đề gì chứ, làm gì có người béo mà chỉ béo mỗi cái bụng.

Cái tên ngu xuẩn này!

Ánh mắt chứa đựng chút chờ mong nhỏ của Kiều Tri Miên dần bốc hỏa, vô ngữ lại tức giận đẩy Alpha ra: “Anh mới béo đó!”

Thân trên rắn chắc của Liêm Dật chịu lực ngửa về sau, anh bắt lấy bàn tay nhỏ đang chống trên n.g.ự.c mình: “Vậy là do chướng khí? Anh xoa bóp cho em nhé.”

Anh vừa nói liền muốn đưa tay lên sờ.

Miên Miên phẫn uất dùng sức chụp bay bàn tay to của người đàn ông, đôi mắt ướt át trừng anh: “Không được sờ tôi!”

Nói xong lại cố ý hung dữ dọa anh: “Đừng quên chúng ta hiện tại đang trong thời kỳ bình tĩnh ly hôn, đừng động tay động chân.”

Ánh mắt tuấn lãng của Liêm Dật nhiễm mệt mỏi và bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn Omega kéo quần áo xuống.

Anh nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ mới bị anh hôn đến hơi sưng đỏ kia, mềm mại như thế lại có thể nói ra lời lạnh băng vô tình như vậy.

Vừa nãy không phải còn bảo anh cắn tuyến thể sao, làm ra chuyện thân mật đến thế. Cũng đồng ý cùng anh trở về rồi, sao còn muốn ly hôn chứ...

“Vợ ơi...” Alpha cắn răng buông thể diện, ủy khuất đi đến lạp vào n.g.ự.c Omega cọ cọ: “Đừng ly hôn, anh không nghe, anh không chấp nhận.”

Kiều Tri Miên đặt tay lên bụng bầu, lạnh nhạt vô tình nhéo tóc ngắn sau gáy người đàn ông, kéo về phía sau: “Tránh ra.”

Liêm Dật không còn chiêu nào, đỉnh mày hơi chọn, ánh mắt từ trước đến nay chính trực trầm ổn, lại nhiễm chút ý cười cà lơ phất phất.

Anh nói bất chấp tất cả, thân hình cường tráng bao phủ người dưới thân trong bóng tối: “Dù sao anh cũng sẽ không ly hôn với em. Bảo bối không phải đi tìm luật sư, muốn khởi tố anh sao?”

“Vậy anh hiện tại lại nói cho em,” người đàn ông nhếch môi cười vô lại: “Khởi tố anh em cũng ly hôn không được. Anh một không phạm lỗi nguyên tắc, hai không vi phạm pháp định điều kiện ly hôn quan trọng.”

Khuôn mặt cực kỳ hợp khẩu vị của Alpha, nhiễm thêm chút bĩ khí và tản mạn, lại càng có hương vị.

Kiều Tri Miên mắt hạnh cười như không cười nhìn thẳng anh, ngón tay ngả ngớn sờ lên yết hầu anh, không cam lòng yếu thế: “Nhưng chúng ta có hiệp nghị, quan hệ hôn nhân chỉ tồn tại một năm.”

“Cái hiệp nghị kia à,” Liêm Dật không để bụng cười cười, một chút cũng không sợ: “Chỉ là một tờ giấy phế liệu không có hiệu lực.”

“...?” Khóe môi Kiều Tri Miên độ cong biến mất, buồn bực nhìn anh: “Ý gì?”

“Em đã quên chồng em làm nghề gì rồi sao?” Liêm Dật cưng chiều nhìn Omega nhà mình, ánh mắt mềm mại đến như muốn hít người vào: “Anh sao có thể dễ dàng ký tên vào hiệp nghị có hiệu lực pháp luật chứ?”

Lúc trước cái hợp đồng kia anh chỉ liếc mắt, điều khoản anh càng không thèm xem. Khi đó cũng không nghĩ nhiều, coi như chơi đùa cùng cậu thôi.

“Luật hôn nhân Liên Bang Chương 5 Điều 2 quy định,” Liêm đại luật sư ngữ khí lưu loát chuyển đổi, trầm thấp chính sắc mà bắt đầu phổ cập luật pháp: “Nói thông tục, chính là cấm bất kỳ hình thức nào lấy hợp đồng, hiệp nghị để giả định kỳ hạn tồn tại của hôn nhân trước. Hành vi này, đều là vi phạm bản chất thuộc tính và thuần phong mỹ tục của hôn nhân, từ ban đầu đã không phát sinh hiệu lực pháp luật.”

“Anh đã sớm biết?!” Kiều Tri Miên người đều ngây dại, cậu bám lấy vai người đàn ông, xoay người đảo khách thành chủ đổi tư thế, ghé vào trên người anh chất vấn: “Vậy sao lúc đó anh không nói?”

Chút sức lực này của Omega không đủ để thúc đẩy Liêm Dật, chính anh theo động tác của người yêu thành thật nằm xuống, cánh tay cẩn thận ôm lấy cơ thể cậu, thâm tình mà đối diện với cậu.

“Lúc đó nói ra,” Ánh mắt Liêm Dật thâm trầm: “Em sẽ thế nào?”

Vấn đề này làm Kiều Tri Miên cứng họng, lại gợi lên nỗi buồn thương đau đớn lúc đó.

Gặp vẻ mặt cậu không đúng, Liêm Dật lập tức một lần nữa điều chỉnh không khí, lén hôn một cái khóe miệng người yêu: “Tóm lại, bảo bối nhỏ bé, em như bây giờ, gọi là cướp đoạt quyền tự chủ hôn nhân của chồng em, em làm như vậy là không đúng biết không? Mau sửa lại đi!”

Kiều Tri Miên tức giận liếc anh: “Vô lại...”

“Thật đúng là chưa ai dùng hai chữ này hình dung anh,” Alpha cười siết chặt cái ôm: “Mắng thêm hai câu nữa? Chỉ cần em có thể nguôi giận không ly hôn với anh, em mắng anh thành cái gì cũng được.”

Sao lại có người vội vàng tìm mắng thế này.

“Đại biến thái,” Omega không nhịn được cười, giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị ôm không nhúc nhích: “Anh buông tôi ra, tôi bò lâu rồi bụng không thoải mái...”

 

back top