HẾT HẠN LIÊN HÔN, ALPHA ĐIÊN CUỒNG THEO ĐUỔI LẠI OMEGA MANG THAI

Chương 45

Sắc trời xám nhạt, mây trắng lơ lửng. Chuông đồng treo trên mái hiên thỉnh thoảng theo gió vang lên khe khẽ, bao bọc cảnh đẹp núi rừng được sương sớm cỏ cây thấm nhuần.

Kiều Tri Miên tựa vào ghế tre trúc, đầu gối đắp chăn mỏng. Lò than trong tầm tay đốt ấm, ấm trà tử sa tỏa ra hơi nước trắng mịn.

Lông mi cậu nhẹ rũ, nhìn chằm chằm một đoạn văn tự trên khung chat điện thoại thất thần.

Ngày hiển thị, đã là tin nhắn ngày hôm qua.

Nghiêm Trì: 【 Lúc trước tôi còn hỏi thằng nhóc này, nếu không phải anh trai nó, nó biết cậu cần nó có thể trở về không, nó nói có. 】

【 Chuông ai buộc thì người ấy gỡ, vợ chồng có khúc mắc, ngồi xuống tâm sự cùng nhau gỡ bỏ là được, đúng không tiểu Tri Miên. 】

Kiều Tri Miên thu lại dòng suy nghĩ, cúi đầu nhìn về phía bụng mình. Cậu mặc đồ mỏng vì được sưởi ấm, áo khoác cởi ở lưng ghế.

Hơn nữa thân hình mảnh khảnh, bảo bảo mới hơn ba tháng cũng đã lộ bụng, có một độ cong hơi nhô lên.

Omega tâm sự nặng nề sờ sờ bụng nhỏ, bĩu môi.

Nhóc con, cha con là một tên ngốc lớn.

Anh ấy giấu chuyện của ba, ba cũng gạt anh ấy, xem khi nào anh ấy phát hiện mình sắp làm cha.

Làm anh ấy cũng nếm thử mùi vị không hề hay biết gì, xem có chịu nổi không.

Bên cạnh, ba Kiều đầu ngón tay vuốt ve mép ly ấm áp, mọi lúc chú ý trạng thái của con trai.

Biết con trai lớn đã mách tin, ánh mắt ông thường xuyên hướng về phía lối vào kiến trúc thiền viện.

Rốt cuộc xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, bị ngăn ở ngoài cổng vòm.

“Miên Miên,” ông gọi con trai, bảo cậu nhìn bên kia: “Liêm Dật tới đón con.”

Kiều Tri Miên thoáng sửng sốt nhìn lại, ánh mắt không chút gợn sóng nháy mắt trở nên sáng rực, lộ ra sự ỷ lại bản năng mà chính cậu cũng không phát hiện.

Hoàn hồn lại sau, cậu lại hừ nhẹ một tiếng, dời mắt lầm bầm rầu rĩ: “Còn biết tới...”

“Được rồi,” Ba Kiều cười cưng chiều, vỗ vỗ bờ vai gầy guộc của con trai, khuyên nhủ: “Vợ chồng cãi nhau, giận hờn nho nhỏ là tình thú, làm Alpha sốt ruột là tốt, nhưng cũng phải có chừng mực, bằng không thật sự làm tổn thương tình cảm, về cùng nó đi, được không bảo bối?”

Omega ngước mắt lén nhìn Alpha thêm một cái, không tình nguyện đáp ứng: “Ừm...”

“Tiểu sư phụ, anh ta là chồng con trai tôi, cùng là người nhà. Có thể để anh ta vào không?” Kiều ba thản nhiên mở miệng, giọng nói mang theo ý cười.

Ông quay đầu nhìn Liêm Dật, hướng anh gật đầu một cái.

Tiểu sư phụ nghe vậy liền chắp tay thi lễ lần nữa, nét mặt vẫn bình tĩnh: “Là chúng tôi sơ suất rồi. Mời thí chủ.”

Liêm Dật không nói lời nào, chỉ gật đầu cảm ơn, sau đó lập tức sải bước đi vào.

Ánh mắt anh như mũi tên, khóa chặt Kiều Tri Miên đang ngồi dưới hàng tre.

Kiều Tri Miên cố tình bày ra vẻ mặt không quan tâm, nhưng ánh mắt lén lút vẫn dõi theo bóng dáng Liêm Dật. Trong lòng cậu không khỏi cảm thấy ấm áp.

Liêm Dật nhanh chóng đi đến trước mặt cậu, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng mặt trời cuối buổi chiều, mang theo cả luồng khí lạnh núi rừng và mùi tin tức tố Thanh Trúc nồng đậm, khiến Omega cảm thấy an tâm không tên.

“Miên Miên,” Anh gọi tên cậu, giọng khàn khàn và trầm thấp, sự nhớ nhung mấy ngày nay không thể kìm nén, anh khuỵu gối, vươn tay muốn chạm vào cậu, nhưng lại kìm lại.

Kiều Tri Miên nhướng mày, giả bộ lạnh nhạt: “Anh đến rồi?”

Kiều ba thấy vậy liền đứng dậy: “Cha vào trong pha thêm ấm trà. Hai đứa nói chuyện đi.” Ông liếc nhìn Liêm Dật đầy ẩn ý, sau đó chậm rãi đi vào.

“Mấy ngày nay em đi đâu vậy?” Liêm Dật nhìn thấy hai má Kiều Tri Miên có vẻ hồng hào hơn, lại thấy cậu bọc chăn mỏng, không khỏi lo lắng: “Anh đi làm về không thấy em, điện thoại cũng không gọi cho anh, em biết anh lo lắng lắm không?”

“Tôi ở nhà cha, có gì mà phải gọi cho anh?” Kiều Tri Miên đáp lại một cách bướng bỉnh, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ. “Ngủ một mình không quen à? Về sau rồi sẽ quen thôi.”

Liêm Dật cau mày, tiến đến gần hơn, nhẹ giọng: “Sao có thể quen được? Anh đã nói rồi, anh sẽ không ly hôn với em, cũng sẽ không ngủ riêng. Em còn giận anh đến bao giờ nữa?”

Kiều Tri Miên nhìn sự mệt mỏi trong đôi mắt Liêm Dật, cố gắng kìm lại sự mềm lòng. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ.

Cục cưng à, cha con đáng bị phạt thêm một chút nữa.

“Chuyện ly hôn, tôi vẫn chưa nghĩ thông,” cậu lạnh lùng nói. “Đi thôi, về nhà. Tôi không muốn ở đây nữa.”

Liêm Dật biết cậu vẫn còn cứng đầu.

Anh cũng không dám ép cậu nữa, chỉ có thể nuốt xuống sự tủi thân, cẩn thận đỡ cậu: “Được, chúng ta về nhà. Anh sẽ dọn đồ về phòng chính, sẽ không ngủ phòng phụ nữa.”

Anh cẩn thận quấn chăn cho cậu, sau đó đặt cậu lên xe lăn, đẩy cậu đi về phía chiếc xe của mình.

Liêm Dật quay đầu nhìn lại nơi cậu vừa ngồi, chiếc gối cậu ôm đã không còn ở đó, ánh mắt anh chợt tối lại.

Tiểu tổ tông này vẫn còn giận.

Dù vậy, anh vẫn cảm thấy hạnh phúc khi cuối cùng cũng có thể đón được cậu về nhà.

Kiều ba và những người khác không dặn dò trước, tiểu sư phụ cũng không dám tùy tiện thả người.

Liêm Dật nói lời hay hết lời, cuối cùng vẫn chỉ có thể sốt ruột chờ đợi ở cửa, ánh mắt theo sát Omega chuyển động.

Khoảng mười phút sau, Kiều Tri Miên cuối cùng mặc xong áo khoác, sửa soạn đồ đạc cùng ba Kiều đi ra.

“Miên Miên,” Tiếng gọi nhẹ nhàng này của Liêm Dật, hàm chứa nỗi nhớ nhung nồng đậm và thâm tình.

Anh nhìn thẳng vào Omega, cách đó còn vài bước, liền lập tức sải bước lớn nghênh đón.

Tách ra gần một tháng, cái cảm giác nhớ nhung đêm ngày đó luôn quấn quanh anh, muốn thật chặt.

Hiện tại rốt cuộc có thể gặp, càng làm anh cảm thấy tim ngứa, hận không thể ôm người vào lòng n.g.ự.c hảo hảo thân mật ôn tồn một phen.

Anh khắc chế sự xao động trong cơ thể, cố gắng không để ý đến việc ‘vợ’ đối với mình như nhìn như không thấy, chu đáo lại nhiệt thiết đẩy cậu đến bên cạnh xe.

Liêm Dật cúi người, tiến gần đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Omega, ánh mắt sáng quắc xin chỉ thị: "Anh ôm em lên xe được không?"

Kiều Tri Miên mím môi nhìn anh, biểu cảm vẫn còn chút bướng bỉnh nhỏ, đôi mắt hạnh linh hoạt, liếc nhìn ba Kiều đang chú ý họ.

Xem như nể mặt ba ba đã nói giúp anh...

"Ừm..." Cậu muộn thanh ứng, hơi hơi giơ cánh tay lên.

Ánh mắt người đàn ông là niềm vui sướng có thể thấy bằng mắt thường, cẩn thận luồn qua eo lưng và khoeo chân cậu nhẹ nhàng bế cậu lên.

Kiều Tri Miên thói quen tính ôm lấy cổ Alpha, úp vào trong lòng anh. Phản ứng lại mới ngượng ngùng quấn quít buông tay, không để ý đến anh.

Trụ trì thiền viện nghe nói ba Kiều phải đi, vừa vặn chạy tới tiễn ông, cùng ông nói chuyện phiếm vài câu.

Liêm Dật thừa dịp thời gian chờ đợi, nắm lấy cơ hội siết chặt cánh tay.

Anh ôm lấy thân hình mềm mại thơm tho của Omega trong lòng, chóp mũi ngửi thấy mùi hương cơ thể nhàn nhạt hỗn với tin tức tố, trái tim trống rỗng lâu như vậy nháy mắt được lấp đầy, cảm giác kiên định và thỏa mãn dày đặc trào ra lồng ngực.

Yết hầu anh lăn lăn, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cổ trắng nõn và xương quai xanh xinh đẹp của người trong lòng.

Vội vàng muốn vùi vào gặm một cái, l.i.ế.m một chút, để giải nỗi khổ tương tư trong khoảng thời gian này.

Cùng với miếng thịt mềm trên khuôn mặt nhỏ kia, và đôi môi đầy đặn thủy nhuận, đều đang nhân đôi kịch liệt sự khát vọng của anh.

“Anh làm gì a!” Chậm chạp không được buông, chờ đến không kiên nhẫn Kiều Tri Miên vừa bất mãn lên tiếng, đã bị người đàn ông ngậm lấy môi mút một khẩu.

 

back top