Liêm Dật bị sự cự tuyệt này làm cho cả người run rẩy. Nửa người trên trần trụi của anh đổ mồ hôi, tin tức tố Thanh Trúc đang hoành hành cũng chợt bị giam cầm.
Anh không hiểu nổi Omega trong lòng đang bị điều gì tra tấn. Rõ ràng là cậu đang trong kỳ phát tình, rõ ràng là chính cậu đã gây hấn trước, nhưng vì sao lại phản ứng dữ dội như thế?
Anh giơ tay lên, muốn chạm vào khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu, nhưng rồi lại sợ hãi, không dám.
• "Kiều Tri Miên, đừng như vậy," Liêm Dật hạ giọng, giọng nói khàn đặc vì hối hận và sợ hãi: "Là anh không đúng, anh đã làm em sợ..."
Anh nhẹ nhàng nâng người cậu lên, để cậu tựa vào lồng n.g.ự.c mình.
Tuyến thể sau gáy cậu đang run rẩy không ngừng, hương hoa hồng trắng đã trở nên nồng nặc đến mức muốn xộc thẳng vào đại não anh.
Liêm Dật ngửi thấy mùi hương này, cơ thể anh lại phản ứng, nhưng lý trí đã trở lại.
Anh tự trách mình đã hành động như một con thú bị dồn nén, trút bỏ sự khó chịu cá nhân lên người Kiều Tri Miên, người vốn đã yếu ớt và thiếu cảm giác an toàn.
• "Đau không?" Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, lại thăm dò hỏi. "Nếu đau, nói cho anh biết, chúng ta sẽ dừng lại."
Kiều Tri Miên nghe thấy giọng nói ôn hòa đó, sự phòng vệ trong lòng cuối cùng cũng sụp đổ.
Cậu mở mắt, nước mắt chảy xuống như suối, ôm chặt lấy cổ anh, bật khóc nức nở.
• "Ô..." Giọng cậu đứt quãng, xen lẫn cả sự tủi thân và sợ hãi: "Em không đau... Em chỉ là... sợ hãi..."
Sợ hãi.
Liêm Dật ôm chặt cơ thể đang run rẩy của cậu, trái tim như bị bóp nghẹt. Anh hiểu sự sợ hãi này không phải chỉ là sợ hãi thể xác.
• "Sợ cái gì? Sợ anh làm em đau?"
• "Sợ anh..." Kiều Tri Miên mấp máy môi, hít sâu một hơi để trấn tĩnh, nhưng lại nấc lên. "Sợ anh không yêu em... Sợ anh chán ghét em... Anh có người khác... Anh đã hứa sẽ là một người chồng tốt... Anh đã đánh dấu em rồi... Tại sao... tại sao anh lại còn đi gặp cô Lý..."
Câu nói cuối cùng, cậu nghẹn ngào thốt ra, nước mắt lại trào dâng. Nỗi bất an đã tích tụ suốt buổi chiều, suốt mấy ngày qua, cuối cùng đã được bật mí.
Liêm Dật nghe thấy thế, đôi mắt đen sâu thẳm của anh thoáng qua một tia phức tạp. Cơn giận của anh tan biến hoàn toàn, chỉ còn lại sự bất lực.
Hóa ra, mọi hành động kiểm soát và giận dỗi của cậu đều xuất phát từ nỗi sợ bị bỏ rơi sâu thẳm này.
• "Kiều Tri Miên, nghe anh nói," Anh nâng cằm cậu, buộc cậu nhìn thẳng vào mắt mình. "Cô Lý là khách hàng của anh. Đúng, cô ấy là Omega, và cô ấy cũng bị tổn thương, cô ấy đang cần anh bảo vệ quyền lợi. Anh thề, ngoài công việc, anh không có bất kỳ quan hệ nào với cô ấy, và sẽ không bao giờ có."
Anh đặt tay lên tuyến thể đang nóng rực của cậu.
• "Anh đã đánh dấu em," Giọng anh trầm ấm, mang theo sức nặng của lời thề. "Điều đó có ý nghĩa gì, em là người hiểu rõ nhất. Em là Omega của anh, anh sẽ không bao giờ rời bỏ em. Về phần ảnh chụp đó, anh đã cất đi, anh không muốn truy cứu, cũng không muốn làm em đau lòng."
Anh biết cậu sẽ không tin nếu anh chỉ nói suông. Anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, kéo chăn mỏng đắp lên cơ thể đang rực lửa của cậu.
• "Em không cần phải dùng cách này để ép buộc anh ở bên em," Anh vuốt ve mái tóc rối bù của cậu. "Điều đó chỉ khiến anh cảm thấy khó chịu và khiến em phải chịu đựng nhiều hơn. Kỳ phát tình của em đã đến, anh sẽ ở đây. Nhưng sau hôm nay, chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc về sự tin tưởng."
Kiều Tri Miên nhìn anh, đôi mắt chứa đầy hơi nước và sự nghi ngờ dần tan biến.
Cậu là người thông minh, cậu biết một Alpha đỉnh cấp như Liêm Dật nếu muốn trốn tránh thì có vô số cách, không cần phải chịu đựng sự kiểm soát này.
Anh đã nói anh sẽ không bao giờ rời bỏ em.
Giờ phút này, cậu không cần bất cứ lời giải thích nào về công việc hay tình yêu. Cậu chỉ cần sự trấn an thuần túy của Alpha.
Omega yếu ớt vươn tay, lần này là chủ động, kéo cổ áo anh lại gần.
• "Học trưởng..." Cậu gọi tên anh, giọng nói khàn khàn vì t.ì.n.h d.ụ.c và nước mắt.
Liêm Dật cúi đầu, hôn lên trán cậu. Mùi hoa hồng trắng đang nhấn chìm anh.
• "Anh ở đây," Anh đáp.
Bàn tay anh vuốt ve cơ thể cậu. Thay vì hung bạo, lần này anh vô cùng nhẫn nại và ôn nhu. Anh biết, cơ thể Omega yếu ớt này không chịu nổi sự thô bạo của anh lúc này.
Anh không muốn ép buộc cậu, anh muốn cậu chủ động đáp lại, muốn cậu biết rằng sự thân mật này là kết quả của sự quan tâm, chứ không phải sự trừng phạt.
Dưới sự trấn an của tin tức tố Thanh Trúc, Omega từ từ thả lỏng. Cơn đau trướng khó chịu ban đầu được thay thế bằng sự run rẩy khao khát.
Kiều Tri Miên bắt đầu chủ động cọ xát vào lồng n.g.ự.c anh, tuyến thể sau gáy không ngừng tiết ra hormone.
Liêm Dật hiểu rằng, lý trí đã hoàn toàn rời bỏ cậu. Chỉ còn lại bản năng Omega đang khao khát được Alpha của mình chiếm hữu.
Anh cúi xuống, hôn lên gáy cậu, nơi vết cắn đã lành nhưng vẫn in đậm dấu vết.
• "Anh sẽ nhẹ nhàng," Anh thì thầm vào tai cậu, "Anh sẽ chăm sóc em."
