Xét đến trạng thái và cơ thể của Kiều Tri Miên, đặc biệt là vừa mới đánh dấu xong, đây là thời điểm cậu cần Alpha bên cạnh nhất.
Liêm Dật cố ý xin nghỉ vài ngày để làm việc tại nhà.
Vụ án của anh đang đến giai đoạn mô phỏng thẩm vấn tòa án, nên anh tham gia thông qua hội nghị trực tuyến trong thư phòng.
• "Alo, xin chào, có phải là ông Văn Thanh Ngôn không ạ?" Liêm Dật mặc bộ đồ ngủ cotton đơn sắc, vừa tắt video máy tính đã gọi cho một khách hàng khác: "Tôi là luật sư tranh tụng Liêm Dật, được Tòa án Liên bang sắp xếp cho ngài."
Cửa thư phòng khép hờ, không khóa, để nếu Omega gọi anh có thể nghe thấy ngay. Giọng nói lý trí, điềm tĩnh của người đàn ông khi làm việc không lớn không nhỏ vọng ra.
Trên sofa phòng khách giờ ngọ, Kiều Tri Miên ôm chặt một chiếc áo ngủ của Alpha để nghỉ ngơi.
Cả căn nhà yên tĩnh, an nhàn, chỉ có âm thanh công việc lác đác từ thư phòng mang lại cảm giác an tâm cho cậu.
Lồng n.g.ự.c gầy gò của Omega phập phồng đều đặn, cơ thể hơi cuộn tròn. Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi một nửa vào chiếc áo dính mùi Thanh Trúc của anh, ngón tay nắm chặt vải vóc.
Mấy ngày này, cứ mỗi hai giờ làm việc, Liêm Dật lại ra ngoài nhìn cậu một cái, theo thói quen phóng thích một chút tin tức tố vào không gian quanh cậu, mang lại cho cậu cảm giác xây tổ an toàn.
Hoàn tất công việc cuối cùng, Liêm Dật nhẹ nhàng bước ra phòng khách, rót cho mình một cốc nước.
Anh tựa vào bàn ăn nhấp uống chậm rãi, ánh mắt trầm tư chăm chú vào Omega đang ngủ say.
Anh vừa nhận một vụ án, khách hàng cũng là một Omega, gia tộc họ còn hợp tác với Kiều thị.
Người thân chủ bị bắt cóc, tuyến thể tổn thương nghiêm trọng, thậm chí sảy thai.
Chỉ vì Alpha của cô không bảo vệ tốt cô, dẫn đến cô phải chịu tổn thương phi nhân tính. Chỉ nghe thôi đã thấy lo lắng.
Omega là yếu ớt.
Lúc Kiều Tri Miên gặp tai nạn xe hơi, có bất lực và đau đớn như vậy không? Một người nhỏ gầy như thế, bị kim châm một cái cũng thấy đau.
Lại phải mất m.á.u nhiều như vậy, toàn thân là thương tích. Anh không dám tưởng tượng.
Ánh mắt Liêm Dật thoáng xót xa, thu hồi dòng suy nghĩ hỗn loạn, xoa xoa lồng n.g.ự.c đang buồn bực rồi đặt cốc nước xuống, tiến về phía người trên sofa.
• "Kiều Tri Miên, chiều sắp hết rồi." Anh quỳ xuống, nhẹ nhàng kéo chiếc áo ngủ trong lòng cậu.
Mấy ngày nay Kiều Tri Miên luôn héo hon, động một chút là mệt mỏi rã rời, vô lực.
Hỏi bác sĩ, họ nói là do đánh dấu của Alpha cấp cao quá cường hãn và bá đạo, cơ thể cậu vốn yếu ớt, nên việc thể lực không theo kịp là bình thường.
Bị quấy rầy, Omega nhăn mặt, hừ hừ bất mãn hai tiếng, ôm chặt chiếc áo hơn. Liêm Dật khẽ thở dài, dứt khoát bế ngang cậu lên từ sofa.
Thân thể Kiều Tri Miên mềm nhũn, như không có xương, nằm liệt trong khuỷu tay người đàn ông.
Cậu buồn ngủ mở mắt, ngáp một cái, dụi mặt vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh, lẩm bẩm: "Mệt quá à..."
Liêm Dật nghe thấy thế bật cười, trêu chọc: "Hôm nay em chẳng làm gì cả, ngủ cả ngày trời, còn thấy mệt à?"
Omega vẫn còn mơ hồ, ừ một tiếng ồm ồm, như thể sắp ngất đi lần nữa.
• "Đừng ngủ, dì đã làm cơm xong rồi." Liêm Dật đi về phía nhà ăn, điều chỉnh tư thế ôm đứng cậu, không cho cậu ngủ tiếp: "Đi ăn chút gì."
• Kiều Tri Miên lười biếng gục trên vai anh, mắt nửa mở nửa khép: "Không cần, không có khẩu vị."
• "Em gầy thành ra thế này còn không có khẩu vị, anh ôm em bằng một tay còn thừa sức." Liêm Dật kéo ghế ra, phớt lờ ý kiến của cậu: "Thói cũ, ăn xong khi nào thì anh cho em đi khi đó."
Omega bĩu môi không tình nguyện, nhưng trong lòng lại có cảm giác ngọt ngào khi được quan tâm yêu quý.
________________________________________
Nếu không tăng ca, Liêm Dật luôn giữ tác phong 'cán bộ già' ngủ sớm dậy sớm. Kiều Tri Miên cũng vì thế mà lên giường sớm theo.
Từ sau khi đánh dấu xong, chiếc chăn thứ hai trong phòng ngủ không bao giờ được dùng đến nữa.
Omega nằm ở phía trong, bên tai là tiếng hít thở đều đặn, nhàn nhạt của Alpha.
Cậu hoàn toàn không buồn ngủ, quay đầu nhìn anh, đồng tử trong suốt chớp vài cái. Bàn tay nhỏ dưới chăn mang theo chút tâm tư, lén lút thò qua, dùng ngón út móc móc bàn tay to của anh.
Liêm Dật cảm nhận được cái chạm, mở mắt đen đối diện với Omega bên cạnh.
Xuyên qua ánh đèn ấm áp đầu giường, anh thấy được vẻ làm nũng nhàn nhạt từ đôi mắt xinh đẹp kia.
Chỉ một ánh mắt anh đã hiểu, bất đắc dĩ vươn tay ôm lấy eo cậu, hơi dùng sức kéo cậu ổn định vào lòng.
Khóe môi Kiều Tri Miên lộ ra má lúm đồng tiền mãn nguyện, dựa vào n.g.ự.c Alpha, ngoan ngoãn ngửi mùi hương cơ thể mát lạnh dễ chịu.
Cánh tay hữu lực quanh eo như một bức tường bảo vệ kiên cố, khiến cậu vô cùng an tâm.
Liêm Dật nhắm mắt, động tác nhỏ điều chỉnh tư thế, môi mỏng dán lên mái tóc mềm mại của người trong lòng.
• "Không ngủ được à?" Anh hỏi với giọng khàn khàn.
• Omega ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn anh, chỉ thấy được cằm: "Vâng, buổi chiều ngủ nhiều quá..."
Liêm Dật không nói gì thêm, bàn tay vỗ nhẹ nhàng lên eo cậu theo nhịp, hệt như dỗ trẻ con. Nhưng người trong lòng không chịu yên, cái đầu xù xù cọ cọ lên cằm anh, động đậy không ngừng. Anh nhíu mày, buông lỏng một chút cúi đầu: "Sao thế?"
Kiều Tri Miên mím môi, vẻ mặt buồn rầu gãi cổ rên rỉ: "Hơi ngứa... Khó chịu."
Liêm Dật tỉnh ngủ hoàn toàn, vươn tay bật đèn phòng ngủ, nhanh nhẹn bế cậu ngồi lên đùi mình.
• "Anh xem nào," Anh nhíu mày, một tay ôm người trong lòng, tay kia nhẹ nhàng vén cổ áo cậu.
Vị trí phía dưới tuyến thể sau gáy bị mác áo chà xát đến đỏ bừng. Kiều Tri Miên hôm nay mặc đồ ngủ mới.
Da cậu vốn trắng nõn, chỉ cần bị kích ứng một chút đã trông đặc biệt nghiêm trọng.
Liêm Dật thổi nhẹ vào đó, hỏi có phải chỗ này không. Kiều Tri Miên gối lên vai anh, nghiêm túc cảm nhận, đáng thương gật đầu: "Vâng, khó chịu."
Liêm Dật vừa mềm lòng vừa thấy buồn cười, buông lỏng: "Đồ yếu ớt."
Lần đầu tiên anh cảm thấy từ này dùng cho một Omega lại có chút đáng yêu.
Kiều Tri Miên cảnh giác, ngẩng đầu, bĩu môi lườm anh.
Liêm Dật coi như không thấy, đặt cậu ngồi xuống mép giường, rồi cầm một cái kéo nhỏ vào, lại bế cậu lên đùi lần nữa. Anh dùng kéo cẩn thận, kiên nhẫn giúp cậu cắt bỏ cái mác áo.
Omega nắm chặt áo của Alpha, không dám cử động.
• "Còn ngứa không?" Liêm Dật làm xong đặt dụng cụ xuống, lòng bàn tay xoa xoa chỗ đỏ của cậu.
• Kiều Tri Miên lắc đầu: "Hết rồi." Nói xong, vẻ mặt cậu đầy bận tâm, đôi mày thanh tú nhíu lại, vội vàng giải thích: "Trước kia em không như vậy, thật sự không như vậy đâu."
Cậu biết anh không thích tính cách 'yếu ớt' này.
• "Ừm." Liêm Dật không hiểu cậu đang nói gì, đáp ứng qua loa, một tay ôm cậu đến ngăn kéo, cầm một tuýp thuốc mỡ bôi vào chỗ đỏ cho cậu.
• "Em, không có yếu ớt như vậy..." Kiều Tri Miên ngoan ngoãn vòng cổ anh nằm bò, vẫn nhịn không được nhấn mạnh.
• Liêm Dật bôi đều xong, đặt thuốc mỡ lại chỗ cũ, hoàn toàn không nhận ra cảm xúc trong lời nói của Omega: "Ừm."
Ừm ừm ừm! Chỉ biết 'ừm'!
Kiều Tri Miên bỗng chốc tức giận, bĩu môi lườm anh: "Anh đang qua loa với em, anh căn bản không nghe em nói!"
Liêm Dật bị mắng đến ngây người, khô khan trả lời: "Anh có nghe mà," rồi sau đó phản ứng lại, cười nói: "Tiểu Kiều tổng, anh vừa ôm em giúp em bôi thuốc, còn phải vừa chuyên tâm dỗ em nữa đúng không?"
Câu nói này như dội một gáo nước lạnh vào sự tùy hứng của Kiều Tri Miên. Cậu im bặt ngay lập tức, vành mắt dần dần đỏ lên, dựa đầu vào vai Alpha quay đi không nhìn anh: "Không cần, em tính là gì của anh chứ, làm gì xứng để đại luật sư như anh phải dỗ dành."
• "Anh không có ý đó." Liêm Dật nghe giọng cậu không đúng, bất lực nói: "Kiều Tri Miên, quay đầu lại đây, đừng giận dỗi."
Omega mím môi sắp khóc, tức giận mà không thể rời khỏi người anh, vừa mất mặt vừa vô dụng. Cậu không để ý đến anh cũng không nói tiếng nào, ủy khuất hít hít mũi.
• "Ôi chao," Liêm Dật vừa nghe tiếng này đã thầm nghĩ xong rồi, bất kể là gì, anh trực tiếp nói: "Anh sai rồi."
Không khí yên tĩnh. Một lúc lâu sau, Kiều Tri Miên mới ồm ồm xuống nước: "Anh sau này không được nói em như thế nữa..."
Alpha nhẹ nhàng thở ra, miệng đáp ứng, ôm cậu nhét lại vào chăn. Cái tính khí này thật giống trẻ con, khó chiều. Liêm Dật cong môi, tắt đèn lên giường một cách lưu loát.
Kiều Tri Miên nằm trong khuỷu tay người đàn ông một hồi lâu, cái đầu nhỏ nghĩ đông nghĩ tây, rồi đột nhiên cất tiếng: "Ngày mai anh phải về văn phòng luật làm việc đúng không?"
• "Ừm." Liêm Dật đáp, sợ cậu lại cảm thấy qua loa, trêu đùa: "Sao nào, cảm thấy anh không ở nhà em sẽ tự do? Có thể không ăn cơm? Đừng hòng, anh sẽ bảo dì báo cáo."
Tự do là anh đi.
Ánh mắt Kiều Tri Miên ảm đạm, bĩu môi: "À."
• "Cũng đừng nghĩ hối lộ dì." Liêm Dật thong dong nói: "Phòng khách có camera giám sát, anh bất cứ lúc nào cũng có thể xem."
Sao anh biết được...
Omega ai nha một tiếng, chọn cách nhắm mắt lại che tai. Khóe môi Liêm Dật nhếch lên, mở mắt cúi đầu, thong thả gỡ tay Omega đang che tai ra.
Cậu lại che lên. Anh lại gỡ ra. Cậu lại dùng sức che lên. Hệt như đang trêu mèo con.
Đến lần thứ ba, Kiều Tri Miên dứt khoát buông tay, vùi sâu mặt vào n.g.ự.c người đàn ông, rầu rĩ lên án: "Biết rồi! Có phiền hay không vậy!"
Lồng n.g.ự.c người đàn ông rung lên, cười khẽ.
Một lát sau, giọng Liêm Dật nghiêm túc hơn lúc nãy không ít, hỏi cậu: "Kiều Tri Miên, anh thật sự không thể gặp bác sĩ phục hồi chức năng của em sao?"
Omega đang bị cơ n.g.ự.c làm cho choáng váng, hao hao từ chối: "Có gì hay mà gặp..."
Liêm Dật bất lực, cũng không nói thêm. Anh nhận thấy gáy người trong lòng dán vào chỗ vừa bôi thuốc mỡ, anh lại nhẹ nhàng nâng tay lên, giúp cậu gạt ra một chút.
