Hàn Tư trong thư nói cho Chúc Xuân Hòa, hắn rất nhanh liền sẽ trở về.
Rất nhanh có thể là bao lâu đây? Chúc Xuân Hòa từng chút một đem giấy viết thư dựa theo nếp gấp ban đầu xếp trở lại, bỏ vào bên trong bookmark.
Anh vỗ vỗ bìa ngoài bookmark nghĩ thầm, hẳn là phải hồi âm cho Hàn Tư một phong thư.
Chúc Xuân Hòa từ trước đến nay là người có hành động nhanh, nghĩ đến chuyện gì là phải làm ngay.
Anh rút ra một tờ giấy trắng, đặt bút viết xuống tên Hàn Tư xong lại không biết nên viết tiếp cái gì. Anh gặp phải nan đề giống như Hàn Tư trong quá khứ.
Tên Hàn Tư biến thành tiêu đề của tờ giấy trắng này.
Chúc Xuân Hòa chống bút máy lên cằm. Ngón tay qua lại vuốt ve bút máy hai cái, nhìn kỹ lại nhớ tới, đây là quà mẹ Chúc thưởng cho anh thi đậu Thủ Đô tinh đại học. Có lẽ phong thư này có thể bắt đầu từ cây bút máy.
Anh do dự đặt bút, viết xuống câu đầu tiên: “Chào buổi tối, chỉ có lúc viết thư mới có thể đột nhiên nhớ tới lai lịch cây bút trong tay.”
Hiện tại Long Hối Thành đắm chìm trong đêm an tĩnh. Chúc Xuân Hòa vừa giải quyết xong nan đề dữ liệu luận văn.
Anh đem quá trình phá giải nan đề của mình viết rõ ràng trên mặt giấy, suy đoán Hàn Tư sẽ cùng mình cao hứng.
Hàn Tư nhất định sẽ nói: “Xuân Hòa, em nhất định là thiên tài.”
Chúc Xuân Hòa cắn đuôi bút, câu chữ rối rắm trên trang giấy biến thành một vệt mực dày đặc.
Từ rất sớm trước kia, từ lúc Chúc Xuân Hòa lần đầu tiên bộc lộ khả năng học tập phi phàm ở huyện nhỏ, liền có người khen ngợi anh là tiểu thần đồng.
Mẹ Chúc lúc ấy kéo tay anh nói cho anh biết, đừng nghe những người bên ngoài nói, “Xuân Hòa, mẹ biết con rất nỗ lực, con là dùng hết toàn lực mới đạt được tất cả vinh dự này.”
Chỉ có mẹ thấy anh ngày ngày khêu đèn đêm đọc gian khổ, công sức bỏ ra tuyệt không phải một câu “Thiên tài” có thể xóa bỏ.
Anh từ lúc ấy bắt đầu chán ghét từ thiên tài, một khi bị mang lên danh xưng tương tự liền sẽ gánh vác vận mệnh hoàn toàn khác biệt.
Anh quyết định đem chuyện này viết trong thư, nói cho Hàn Tư về sau không chuẩn lại khen anh là thiên tài.
Cân nhắc từng câu từng chữ viết thư đến nửa đêm, Chúc Xuân Hòa mệt mỏi buông bút.
Việc này còn khó hơn hoàn thành thí nghiệm khoa học nhiều.
Văn tự phảng phất có suy nghĩ của chính mình, kết thành câu chữ không giống bình thường trút xuống trên giấy.
Anh ngước mắt nhìn về phía thư tín đặt ở một bên. Tám năm trải qua nhân sinh dư ra đích xác ghê gớm, đủ để Hàn Tư thuần thục sử dụng văn tự để dệt mộng cảnh cho anh.
Anh đem thư tín đã nhiều lần xóa sửa dùng vở chặn lại, chờ ngày mai lại dành thời gian sao chép một lần. Anh duỗi thẳng cơ thể, đứng dậy đi rửa mặt đánh răng, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lưu Càn sớm đã chuyển từ phòng khách về phòng mình.
Đi ngang qua cửa phòng Lưu Càn vẫn có thể nghe được tiếng hắn đang đánh nhau kịch liệt trong game. Chúc Xuân Hòa gõ mạnh cửa phòng, nhắc nhở Lưu Càn: “Ngủ sớm một chút!”
Người trong phòng lớn tiếng đáp: “Tớ biết rồi! Mẹ Xuân Hòa!”
Hắn nhất định là cố ý.
Chúc Xuân Hòa nghĩ, cuối cùng lại gõ cửa phòng hắn một cái, sau đó hướng phòng vệ sinh đi đến.
Rửa mặt đánh răng xong Chúc Xuân Hòa về phòng, thay áo ngủ thoải mái nằm trên giường.
Trước khi ngủ anh theo thói quen mở cửa sổ, gió hơi lạnh lọt vào phòng. Anh rúc vào trong chăn, thoải mái dễ chịu phát ra một tiếng than nhẹ, Khoa học kỹ thuật vĩnh viễn không thể thay thế được tự nhiên – lại là một bằng chứng mạnh mẽ.
Anh không biết không biết rơi vào động giấc ngủ.
Bức màn bị gió phất động, nâng lên một trận sóng nhẹ nhàng.
Ánh trăng nghiêng vẩy vào phòng, Chúc Xuân Hòa đang ngủ say theo bản năng rúc đầu né tránh sự truy kích của ánh sáng.
Một vệt bóng người đột ngột xuất hiện trước ánh trăng, thang dây máy bay trực thăng rủ xuống đến trước cửa sổ anh.
Hàn Tư theo thang dây bò xuống, cách một khoảng cách thả người nhảy, mạnh mẽ bám trụ tay vịn ban công, xoay người nhảy lên phòng, mở cửa sổ như mời hắn đi vào ổ ấm áp nhỏ.
Hết thảy đều đúng như Hàn Tư dự đoán, cho đến ngày nay Chúc Xuân Hòa vẫn sẽ không giữ cảnh giác đối với người khác.
Hắn cởi giày, đặt đến bên cạnh ban công, tay chân nhẹ nhàng dẫm vào phòng Chúc Xuân Hòa.
Chúc Xuân Hòa ngủ rất say. Chính là ngủ như vậy thật sự sẽ không tự mình nghẹn hư sao?
Hàn Tư không nói gì cong khóe môi, thay anh kéo lên tầng bức màn hơi dày nặng.
Ánh sáng trong phòng trở nên m.ô.n.g lung. Chúc Xuân Hòa hợp lại hàng mày hơi thả lỏng, đầu cũng từ chỗ sâu trong chăn chậm rãi nâng lên.
Đem bó hoa đặt trong lòng n.g.ự.c bày biện lên bàn. Hàn Tư tùy ý xé ra một tờ khăn giấy, nét mực bút máy xuyên thấu mặt giấy.
Chiếc nhẫn được đặt lên nhụy hoa hồng giấy tinh tế từ khăn giấy, cùng hoa tươi đặt chung trên bàn.
Hàn Tư ngồi vào bàn của Chúc Xuân Hòa, mượn ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài đánh giá Chúc Xuân Hòa đang ngủ mơ.
Đang nằm mơ cái dạng gì vậy? Xuân Hòa. Hắn thật muốn chui vào trong mơ của Chúc Xuân Hòa nhìn xem, nhìn xem trong mộng này liệu có mình hay không.
Ánh trăng lẳng lặng chảy xuôi trong phòng. Từng đợt gió thổi từ cửa sổ đang mở, thổi bay một góc bức màn.
Ánh sáng từ chân Hàn Tư nhảy nhót đến trước giường Chúc Xuân Hòa. Hắn khó được cảm thấy một tia buồn ngủ, chậm rãi cúi xuống thân, ghé vào bàn của Chúc Xuân Hòa.
Gương mặt cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc. Xuân Hòa, Xuân Hòa, Chúc Xuân Hòa trang điểm mộng cảnh của hắn.
Sáng sớm tỉnh lại Chúc Xuân Hòa bị người đàn ông đột ngột xuất hiện làm kinh ngạc.
Hàn Tư sớm chuẩn bị bữa sáng, nở nụ cười tự nhiên với anh: “Chào buổi sáng Xuân Hòa.”
Hắn đang bận rộn bày biện bữa sáng. Chúc Xuân Hòa mờ mịt tự hỏi Hàn Tư trước mắt rốt cuộc là thật hay là giả.
Mà Lưu Càn đang ở ngoài phòng dùng sức gõ cửa: “Xuân Hòa, Xuân Hòa!”
Vậy thì chỉ có thể là sự thật.
Chúc Xuân Hòa nhảy dựng lên từ trên giường, dẫm dép lê vừa muốn đi mở cửa lại bị Hàn Tư khoanh lại cổ tay kéo trở về một chút.
Hàn Tư tinh tế vuốt qua mái tóc hơi hỗn độn trên trán anh: “Nên cắt tóc rồi, có muốn tôi giúp em không?”
Suy nghĩ của anh bị chuyển đi một giây, sau đó giọng Lưu Càn trở nên lớn hơn: “Xuân Hòa! Cậu không sao chứ Xuân Hòa!”
Bây giờ không phải lúc nói chuyện tóc tai. Chúc Xuân Hòa giơ tay mở cửa.
Hàn Tư tự nhiên buông tay lùi sau Chúc Xuân Hòa một bước đứng thẳng. Hắn liếc mắt với Lưu Càn, hơi cong khóe môi.
Lưu Càn chợt trợn tròn mắt, khoanh tay trước ngực: “Anh là người nào sao lại ở chỗ này? Đây là nhà tôi, phiền anh nhanh, đi.”
Hàn Tư không nói gì rũ mắt, ghé sát vào tai Chúc Xuân Hòa, thấp giọng gọi: “Xuân Hòa.”
Nhất định là tư thế mình rời giường hôm nay không đúng rồi, Chúc Xuân Hòa nhắm mắt lại thật sâu, sau đó lần nữa mở ra.
Cảnh tượng trước mắt không hề có biến hóa. Lưu Càn và Hàn Tư giằng co nhau, không ai nhường ai.
Anh chỉ đành bước tới một phen, đỡ lấy vai Lưu Càn dẫn hắn đẩy đi, xoay người nháy mắt với Hàn Tư, ý bảo chính hắn trước chờ một lát.
Hàn Tư nhẹ nhàng chậm rãi gật đầu, ánh mắt lâu dài đình trệ trên bóng dáng Chúc Xuân Hòa đẩy Lưu Càn cùng nhau rời đi. Khóe môi hướng lên chậm rãi phẳng thành một đường thẳng.
Cái tên Lưu Càn này, quả nhiên vẫn là rất chướng mắt.
Tuy rằng bị Chúc Xuân Hòa lựa chọn, Lưu Càn vẫn tỏ vẻ bất mãn: “Cậu nhanh làm hắn đi đi, thấy hắn là bực.”
Chúc Xuân Hòa có chút buồn cười mà ở tủ chén tìm cái ly, rửa sạch sẽ sau rót đầy nước.
“Cậu bực cái gì nha?” Chúc Xuân Hòa đặt ly nước đến tầm tay Lưu Càn.
Lưu Càn đột nhiên uống xuống một ngụm lớn nước: “Rất khó để không tức giận đi, hắn trước kia như vậy thương tổn cậu chứ ai.”
Nhìn thần sắc bình tĩnh của Chúc Xuân Hòa, cảm xúc phập phồng không chừng của hắn cũng thoáng bằng phẳng: “Nói thật, Xuân Hòa, cậu đều không để bụng sao? Chuyện trước kia.”
Chúc Xuân Hòa đi vào trong phòng vệ sinh, tiếng nước chảy ào ào làm giọng anh trở nên mơ hồ.
Lưu Càn chỉ đành đi qua, lại hỏi một lần vấn đề tương đồng.
“Tớ để bụng đó.” Chúc Xuân Hòa trả lời hắn.
Thần sắc Lưu Càn lại không nhìn ra vài phần tin tưởng: “Cậu để bụng, vậy cậu còn lựa chọn cùng hắn một lần nữa tiến tới? Cậu chưa từng nghe qua một câu sao, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Tớ thấy hắn chính là người như vậy, trước kia thương tổn cậu, về sau cũng sẽ tiếp tục thương tổn cậu.”
Chúc Xuân Hòa đem khăn lông một lần nữa treo trở lại trên giá. Anh đi ra bên ngoài, Lưu Càn cũng đi theo hướng phòng khách đi: “Tớ đương nhiên biết, nhưng là còn có một câu cậu biết là cái gì sao?”
“Cái gì?”
“Lãng tử quay đầu quý hơn vàng.” Chúc Xuân Hòa nghịch ngợm nháy mắt với người bạn.
Lưu Càn mới không tin loại chuyện ma quỷ này, kéo Chúc Xuân Hòa ngồi trên sô pha phòng khách, lời nói thấm thía nói: “Xuân Hòa, trước kia cậu muốn cùng tên này ở bên nhau tớ liền cảm thấy hắn không được, hiện tại cậu tính toán rớt cùng một cái hố hai lần sao?”
Chúc Xuân Hòa ôm gối đầu sô pha, ấn gối nhẹ nhàng đ.ấ.m hai cái: “Lưu Càn, tớ không chỉ là đang cho hắn cơ hội, cũng là đang cho chính tớ.”
Anh nhẹ nhàng rũ mắt xuống: “Mối tình đầu là rất trân quý, rất mỹ lệ. Tình yêu và chân tình của tớ cũng vậy. Một chốc thu không trở lại thì cứ để ở nơi đó lại phóng thích thêm một lát đi.
Nếu đã xác định chính mình đối với đối phương còn có cảm giác nhưng lại cố chấp muốn đi hận, vậy rốt cuộc cậu là hận hắn hay là hận hắn không yêu cậu?
Kỳ thật lúc vừa mới bắt đầu biết chân tướng tớ cũng chỉ là phẫn nộ. Lúc hết phẫn nộ về sau tớ liền cảm thấy là lúc nên hướng về phía trước đi rồi.
Hàn Tư hắn là đã làm chuyện không đúng, cho nên tớ đánh hắn, đánh chảy m.á.u đấy. Chúng tớ huề nhau rồi.”
Nói tới đây, Chúc Xuân Hòa lén lút cười rộ lên.
