Hắn mời Chúc Xuân Hòa xuống xe. Đến gần, Chúc Xuân Hòa mới phát hiện đây lại là một quán ăn bình dân.
Đẩy cửa quán ăn ra, người ra hỗ trợ gọi món là một phụ nữ trung niên. Hàn Tư đưa menu cho Chúc Xuân Hòa: “Xem muốn ăn cái gì.”
Chúc Xuân Hòa nhận lấy thực đơn, kinh ngạc phát hiện thực đơn quán ăn này tràn đầy những món ăn quen thuộc, là đặc sắc của huyện Đừng Thanh.
Chúc Xuân Hòa lần nữa nhìn về phía người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh, theo bản năng mở miệng nói ra phương ngữ huyện Đừng Thanh.
Người phụ nữ trung niên lập tức ý thức được cậu nhóc trước mắt này đến từ cùng một nơi với mình, cười tủm tỉm dùng phương ngôn trả lời lại một câu.
Anh không ngờ, anh không ngờ giữa biển người mênh m.ô.n.g anh lại có thể gặp được một người đồng hương.
Anh một hơi kê ra rất nhiều món muốn ăn, trả lại thực đơn cho bà chủ quán.
“Vui vẻ không?” Hàn Tư đặt đôi đũa đã khử trùng qua trước mặt anh, rót xong trà đẩy đến tầm tay Chúc Xuân Hòa.
Chúc Xuân Hòa mừng rỡ nheo mắt lại, nâng chén chạm vào ly Hàn Tư: “Vui vẻ!”
Muốn làm Chúc Xuân Hòa vui vẻ là một chuyện rất dễ dàng, chỉ cần tốn một chút thời gian, lại tiêu phí một chút chân tình, là có thể thu hoạch được một nụ cười thỏa mãn trên mặt anh.
Giờ phút này, Chúc Xuân Hòa nâng ly uống cạn, vui sướng đến mức giống như lập tức sắp té xỉu. Hàn Tư chống cằm, cong lên đôi mắt cảm thấy mỹ mãn.
“Anh làm sao tìm được nơi này?” Chúc Xuân Hòa gấp không chờ nổi mà dò hỏi.
Hàn Tư nói: “Cái này đối với tôi mà nói, không có khó như vậy.” Rốt cuộc hắn có tài nguyên, cũng có nhân mạch.
Mặc dù Hàn Tư nói được nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Chúc Xuân Hòa cũng có thể từ chi tiết phát hiện manh mối tinh vi.
Ví dụ như sau khi đồ ăn được dọn lên bàn, Hàn Tư nhíu mày ngay lập tức, qua loa gắp hai đũa bánh mạch cắt miếng xong liền không ăn nữa, chỉ một mực dỗ anh ăn nhiều một chút.
Chúc Xuân Hòa nuốt xuống đồ ăn trong miệng, buông đũa rất nghiêm túc nhìn về phía Hàn Tư: “Anh không thích sao? Mấy thứ này.”
Nếu đổi thành Hàn Tư trước kia đại khái sẽ mặt không đỏ tim không đập mà lừa gạt Chúc Xuân Hòa.
Nhưng hiện tại Hàn Tư không thể làm chuyện tương tự, hắn đành phải trầm mặc gật đầu, tỏ rõ thái độ của mình.
Chúc Xuân Hòa ngoài dự đoán chỉ là trả lời một câu: “Được rồi, vậy chỉ có tôi một người hưởng thụ.”
Liền đơn giản như vậy sao? Hàn Tư không xác định mà nghĩ, mở miệng hỏi: “Em sẽ giận sao? Xuân Hòa.”
Chúc Xuân Hòa mờ mịt ngẩng đầu từ đống đồ ăn. Bà chủ quán thấy anh là đồng hương thậm chí còn tặng thêm một món, món nào cũng ngon, ăn đến anh nhịn không được nhớ tới huyện Đừng Thanh, nhớ tới cô nhi viện, nhớ tới mẹ Chúc.
Tại sao phải đối mặt với đồ ăn ngon mà giận? Đây thật là một vấn đề không đâu vào đâu.
Nhưng Hàn Tư trông rất cần câu trả lời này.
Vì thế Chúc Xuân Hòa đối với hắn nói: “Hàn Tư, không có người sẽ vì anh cự tuyệt làm chuyện không muốn làm mà tức giận. Anh chỉ là đang theo đuổi tôi, không cần lấy lòng tôi.”
Anh không cần Hàn Tư vì sự áy náy trong quá khứ mà vô hạn hạ thấp tư thái của mình. Anh không cần, anh cũng sẽ không vì bị lấy lòng mà yêu một người.
Hàn Tư giơ tay nhẹ nhàng lau sạch hạt mè viên dính ở khóe miệng Chúc Xuân Hòa: “Tôi đã biết.” Ai mà không yêu Chúc Xuân Hòa phải không? Người không yêu Chúc Xuân Hòa nhất định không tồn tại trên thế giới.
Ăn uống no đủ xong, Chúc Xuân Hòa lười biếng sờ sờ bụng. Anh đã rất lâu không cảm thấy thoải mái như vậy.
Hàn Tư thấy thế từ trong túi móc ra viên thuốc tiêu thực, đút vào miệng Chúc Xuân Hòa.
Chúc Xuân Hòa theo bản năng há miệng, nhai nát nuốt viên thuốc, đầu lưỡi còn giữ một cổ vị thuốc khổ ngọt khó tả. Anh nhìn về phía Hàn Tư: “Buổi tối anh cái gì cũng chưa ăn, thật sự ổn chứ?”
“Không cần lo lắng cho tôi, trước khi đến tôi đã lót bụng rồi.” Hàn Tư đứng dậy hướng Chúc Xuân Hòa duỗi tay.
Chúc Xuân Hòa đỡ lấy chỗ ngồi bên cạnh: “Thật là người lớn giảo hoạt a.” Mượn lực Hàn Tư từng chút từng chút cọ xát đi ra ngoài, lỗ tai thu nhận được một đoạn tiếng cười rất nhỏ.
“Thế hiện tại có muốn cùng người lớn giảo hoạt đi tìm một chút bí mật không? Tiểu hài tử thân ái.”
Chúc Xuân Hòa bắt lấy tay Hàn Tư dùng sức lắc hai cái: “Đi, tôi muốn đi.” Tôi muốn vạch trần bí mật của anh, thấy rõ bộ mặt thật mà anh che giấu.
Sứ giả chính nghĩa, dũng cảm xuất kích ——
Chỉ là Chúc Xuân Hòa không nghĩ tới Hàn Tư sẽ đưa anh đến một công viên trò chơi bị vứt bỏ.
Cỏ dại lan tràn nơi công viên bị bóng ma bao phủ, chỉ còn lại hài cốt của các phương tiện trò chơi.
Hàn Tư giơ tay chỉ vào tàu lượn siêu tốc đã sớm dừng lại, nói cho Chúc Xuân Hòa, đó đã từng là tàu lượn siêu tốc dài nhất toàn bộ Long Hối Thành.
“Vậy nó vì sao lại đóng cửa?” Chúc Xuân Hòa hỏi. Hàn Tư tiếc nuối lắc đầu với anh, mang theo anh vượt qua cánh cửa sắt cũ nát trước mắt, đi vào bên trong công viên giải trí từng náo nhiệt năm xưa.
Có rất nhiều người phân tích nguyên nhân công viên trò chơi này đóng cửa. Không theo kịp chính sách thời đại, vị trí địa lý hẻo lánh, phí vào cửa cao, hạng mục du ngoạn không có tính cạnh tranh...
Hàn Tư sau khi trưởng thành cũng từng đến nơi này, nhưng không đi vào.
Chúc Xuân Hòa hơi sợ tối, đi theo sát bên cạnh hắn, đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh, sợ quỷ sẽ nhảy ra từ bụi cỏ cao hơn người kia.
Hàn Tư nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, khẽ hát bài hát Chúc Xuân Hòa thích nghe. Tâm Chúc Xuân Hòa cũng theo đó bình tĩnh trở lại: “Hàn Tư, anh vì sao lại đưa tôi đến nơi này.”
“Lúc tôi mười tuổi đến công viên giải trí này tham gia hoạt động, đã chôn một bình ước nguyện ở đây.”
Giọng Hàn Tư vững vàng nâng đỡ mọi sự kinh hoảng nảy sinh do bóng tối của anh: “Tôi muốn đưa em đến tìm xem.”
Chỉ có ánh trăng chiếu sáng cho họ. Nhưng Chúc Xuân Hòa chỉ cần dẫm lên con đường Hàn Tư đi qua là có thể vững vàng đi đến mục đích.
Đó là một cây đa lớn cành lá tốt tươi. Hàn Tư dẫn Chúc Xuân Hòa ngồi xổm xuống, lấy ra công cụ đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm đặt vào tay Chúc Xuân Hòa.
Tiếng gió bên tai không ngừng, không khí khô nóng khó nhịn. Nhiệt độ di động dính lên da, cơ thể không ngừng chảy mồ hôi.
Chúc Xuân Hòa nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đào đồ vật ở chỗ này, sẽ không bị người bắt lấy sao?”
Hàn Tư cũng hạ giọng trả lời anh: “Yên tâm, thời gian này không có người tuần tra.” Chúc Xuân Hòa còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm: “Bất quá chúng ta phải nhanh một chút, bảo an phỏng chừng sắp tới.”
Chúc Xuân Hòa vội vàng tăng nhanh động tác. Tay, người đều dính đầy bụi đất. Xẻng chạm phải một khối đồ vật cứng ngắc, Chúc Xuân Hòa chọc hai cái, chợt quay đầu lại gọi Hàn Tư đến bên cạnh.
Hai người hợp lực đem vật chôn nguyện vọng đào ra khỏi bùn đất.
Cố sức lấp hố đất trở lại xong, ánh đèn pin tuần tra lướt qua lại ở gần đó.
Chúc Xuân Hòa và Hàn Tư liếc nhau, không hẹn mà cùng cất bước chạy như điên.
Lòng bàn tay dính nhớp kề sát vào nhau, phía sau truyền đến tiếng cảnh báo chói tai do người máy phát ra.
Trái tim Chúc Xuân Hòa đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng, chỉ có thể gắt gao ngậm miệng lại.
Đây là chuyện chỉ có thể làm ra khi đầu óc nóng lên vào mùa hè. Anh mang theo đầy người mồ hôi chui vào trong xe.
Nhiệt độ mùa hè và không khí lạnh trong thùng xe đan xen. Chúc Xuân Hòa hưng phấn nhìn về phía Hàn Tư, hai người nhìn nhau cười rộ lên.
Đây là đặc quyền của người đang ở mùa hè, có thể cả người dơ dáy dựa vào nhau, chia sẻ một bí mật chưa bao giờ được công bố.
Ước nguyện đã từng được đặt trong cái hộp sắt nhỏ trước mắt này. Hàn Tư mở nó ra, lấy ra tờ giấy đã ố vàng do bị oxy hóa.
Chữ viết đã trở nên có chút mơ hồ không rõ, cần phải nỗ lực phân biệt mới có thể thấy rõ trên đó viết là: Mẹ.
Chúc Xuân Hòa chậm rãi hạ thấp khóe môi, buông thõng vai, ngước mắt nhìn về phía Hàn Tư trên mặt chỉ còn lại một tầng ý cười mỏng manh, đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Hàn Tư lại ôm lấy mặt anh, in ra dấu vân tay trên mặt anh: “Em đang thương hại tôi sao? Xuân Hòa.”
Chúc Xuân Hòa đem mặt dán vào lòng bàn tay hắn, lắc đầu nói: “Không phải.” Đây không phải thương hại, mà là đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Anh đã từng cũng muốn một người mẹ chỉ thuộc về riêng mình. Mẹ Chúc đương nhiên rất tốt, nhưng bà là mẹ của mọi người. Anh đã từng hâm mộ, bàng hoàng đến mức ghen ghét, oán hận: Vì sao nhiều người như vậy đều có mẹ, nhưng vì sao anh không có? Là bởi vì anh không đủ ngoan, cho nên Thượng Đế thu hồi mẹ anh sao?
“Giáo sư An là em gái ruột của mẹ đẻ tôi, cũng từng là mẹ kế của tôi.”
Hàn Tư nhẹ nhàng bâng quơ nói ra quá khứ với Chúc Xuân Hòa.
Chúc Xuân Hòa không ngừng trợn to đôi mắt: “Cho nên Giáo sư An chán ghét anh, là bởi vì ngay khi anh vừa sinh ra chị gái bà ấy liền qua đời, lại bởi vì anh, bà ấy vĩnh viễn không có khả năng lại có được con cái của chính mình.”
Hàn Tư gật đầu.
Hôn nhân liên hợp giữa hai nhà Hàn - An ngay từ đầu đã là một cuộc hiến tế mang tính đánh bạc, lấy việc phụng hiến hạnh phúc và sinh mệnh của con gái để đổi lấy sự giàu có vĩnh viễn không ngừng của một gia tộc.
Chị gái không có, còn có em gái, mà nhà họ Hàn chỉ cần một người thừa kế. Vì thế em gái bị đương nhiên cướp đoạt quyền lợi sinh dục.
Huống hồ so ra kém người chị Omega đã phát dục hoàn toàn, em gái bất quá chỉ là một Beta mà thôi.
Kỳ thật khi còn nhỏ hắn không hiểu lắm vì sao mẹ kế luôn dùng loại ánh mắt tràn đầy thù hận nhưng ngẫu nhiên hoài niệm nhìn chằm chằm hắn.
Hắn đã từng khát vọng có thể thu hoạch được một tia ấm áp từ Giáo sư An. Đây là bệnh chung của kẻ yếu, luôn thích hướng ra bên ngoài ăn xin, mà xem nhẹ sự trưởng thành hướng vào bên trong.
Sau khi ý thức được bản thân biểu hiện quá mềm yếu, Hàn Tư bắt đầu vứt bỏ loại tư duy và ý tưởng của kẻ yếu này, học theo thái độ “Kẻ thích ứng được thì sống sót” đối mặt với hiện thực.
Hàn Tư đã từng cảm thấy, chỉ cần hắn đứng ở vị trí không người nào có thể ngỗ nghịch, hắn tự nhiên là có thể được đến toàn bộ thứ mình muốn.
Giả sử không có người yêu hắn, thì hắn cũng có thể dùng quyền thế mua được một phần tình yêu.
Đây là chuyện người nhà họ Hàn vẫn luôn làm, không phải sao? Hắn thừa nhận chính mình ti tiện, huyết mạch chảy xuôi cùng cha Hàn cùng một loại m.á.u lạnh ích kỷ mà bạc bẽo.
Hắn im lặng nhìn chăm chú vào người trước mắt.
Những quá khứ không muốn nói rõ kia, dính đầy mùi m.á.u tươi và hơi tiền vị kia, em sẽ muốn biết, em sẽ muốn nghe thấy sao?
Mặt Chúc Xuân Hòa bị bụi bặm trên tay hắn cọ đến rối tinh rối mù, nhưng đôi mắt Chúc Xuân Hòa thật sáng, đủ để chiếu sáng lên toàn bộ bóng ma ma chướng trong đáy lòng Hàn Tư. Cũng chiếu ra sự đê tiện và vô sỉ của hắn.
“Hàn Tư, cảm ơn anh đã nói cho tôi những điều này.”
Vì sao lại phải nói cảm ơn với một tên ngụy quân tử? Cậu là đồ ngu ngốc tiểu cẩu. Kẻ xấu sẽ không vì cậu cảm ơn mà quyết định buông tha cậu, chỉ sẽ càng thêm làm trầm trọng thêm mà quấn lấy cậu, triệt triệt để để cuốn lấy cậu.
Hàn Tư cố tình, mạnh mẽ đan năm ngón tay vào kẽ ngón tay anh, khóa c.h.ặ.t t.a.y anh.
“Xuân Hòa, không cần lại nhìn tôi.”
Nhưng Chúc Xuân Hòa như cũ nhìn về phía hắn. Hàn Tư gần như run rẩy giơ tay che đậy đôi mắt sáng ngời của anh. Nhưng hắn yêu mặt hồ nước này. Hắn hôn môi, xoa nhăn mặt hồ nước.
Hắn sẽ c.h.ế.t chìm ở trong mặt hồ này, hắn biết, hắn vô cùng rõ ràng nhìn thấy vận mệnh của mình vào cái đêm đó.
