Tân Niên khiến huyện Biệt Thanh được trang điểm bằng sắc đỏ náo nhiệt.
Những đứa con đi làm ăn xa đều chọn lúc này quay trở về Biệt Thanh, truyền một luồng sức sống trẻ trung vào thị trấn cũ kỹ nằm ẩn trong núi rừng này.
Chúc Xuân Hòa thức dậy sớm đã ngửi thấy mùi hương bay ra từ nhà bếp. Theo mùi hương tìm đến, anh phát hiện Chúc mụ mụ đang chuẩn bị cho bữa tiệc lớn buổi trưa.
Chúc Khanh Lương vẫy tay với anh, Chúc Xuân Hòa lạch bạch lạch bạch chạy tới. Mẹ vẫn như hồi nhỏ dỗ anh há miệng, nhét vào miệng anh một miếng cá to vừa mới chiên xong.
Chúc Xuân Hòa bị miếng cá nóng bỏng làm bỏng đầu lưỡi nhưng lại không nỡ nhả ra, hổn hển ha xích làm nguội miệng, còn không quên giơ ngón cái lên khen mẹ.
Chúc Khanh Lương cười tủm tỉm đặt vào tay anh một chai sữa bò đã hâm nóng và hai quả trứng gà: “Bên kia lồng hấp còn có bánh bao, con đi lấy hai cái ăn sáng đi.”
Chúc Xuân Hòa sung sướng ôm chai sữa bò trong tay, đi về phía lồng hấp. Vừa vén nắp lên đã bị hơi nóng ập vào mặt che mờ mắt.
Anh vẫy tay quạt hơi nóng một lát, mới nhặt một cái bánh bao thịt ngậm vào miệng.
Quay đầu lại thấy Chúc Khanh Lương vẫn còn đang bận rộn, vội vàng xắn tay áo lên tính đến giúp.
Chúc Khanh Lương giơ vá canh xua anh ra khỏi bếp: “Đi mau đi mau, đi giúp mẹ gọi những người khác dậy.”
Chúc Xuân Hòa không tình nguyện cắn bánh bao, vừa đi vừa lắc lư chạy vào phòng Chúc Thanh Mang, lại bất ngờ không thấy người.
Kỳ lạ, Thanh Mang đi đâu rồi? Anh cúi đầu nhắn tin cho Chúc Thanh Mang, rồi đi vòng quanh cô nhi viện tìm một vòng nhưng trước sau không thấy Chúc Thanh Mang đâu.
Lúc này mới chỉ hơn 8 giờ sáng, anh ấy dậy sớm như vậy có thể đi đâu được chứ? Chúc Xuân Hòa gãi đầu, trước tiên bước vào ký túc xá của những đứa trẻ khác đánh thức từng củ cải nhỏ dậy.
Những đứa trẻ nối tiếp nhau bò dậy khỏi giường, mỗi đứa tự bưng chậu rửa mặt đi xếp hàng ở khu vực vệ sinh lấy nước.
Chúc Xuân Hòa đi bên cạnh lũ trẻ, cắn ống hút sữa bò lại nhìn di động, vẫn không thấy tin nhắn của Chúc Thanh Mang.
Chẳng lẽ là về quán tạp hóa của mình mở cửa hàng? Nhắc đến chuyện này, dạo này vẫn luôn không thấy Thanh Mang nhắc đến chuyện cửa hàng của mình, cũng không biết rốt cuộc thế nào rồi.
Chờ lát nữa Thanh Mang trở về sẽ hỏi kỹ lại đi. Chúc Xuân Hòa liếc mắt sang bên cạnh, lập tức ánh mắt nghiêm lại: “Tất cả không được chơi nước, ngoan ngoãn xếp hàng rửa mặt!”
Không gian vốn ồn ào của lũ trẻ trong khoảnh khắc im bặt, chúng rụt đầu như chim cút ôm chậu nước đứng đợi ở khu vực rửa mặt.
Chúc Xuân Hòa quay đầu điểm mấy đứa trẻ lớn tuổi hơn trong cô nhi viện, nhờ chúng trông chừng những đứa nhỏ khác, còn mình đi đến chỗ yên tĩnh gọi điện thoại cho Chúc Thanh Mang, người trước sau không có tin tức.
Đầu dây bên kia tiếng đô đô không ngừng. Anh kiên nhẫn chờ đợi một phút, điện thoại không được bắt máy mà tự động ngắt kết nối.
Chúc Xuân Hòa trầm mặt mày, không ổn lắm. Kể cả có đi quán tạp hóa thì giờ này cũng nên đã về rồi chứ, tiệm tạp hóa đó cách cô nhi viện không xa mà.
Anh nhanh chóng quyết định mang theo di động, tiện tay ném chai sữa bò uống xong vào thùng rác rồi chạy ra ngoài.
Đứa trẻ bạo dạn thấy Xuân Hòa ca ca chạy ra ngoài vội vàng hỏi: “Xuân Hòa ca, anh đi đâu vậy?”
“Đi tìm Thanh Mang ca của các em!” Chúc Xuân Hòa không kịp quay đầu lại.
Chạy đến cửa cô nhi viện mới phát hiện chiếc xe máy vốn đậu ở cửa cô nhi viện cũng không còn ở đó.
Theo lẽ thường nếu chỉ đơn giản đi đến quán tạp hóa tranh thủ thì hẳn là không đến mức phải đi xe máy.
Chúc Thanh Mang đi đâu vậy? Chúc Xuân Hòa thực sự mò không ra manh mối, chỉ đành vòng về phòng Chúc Thanh Mang xem xét cẩn thận một lượt.
Đồ đạc vẫn bày biện trong phòng, không có dấu vết bị thu dọn. Điều này chứng minh Chúc Thanh Mang khi rời đi đã không hề nghĩ đến việc mình sẽ không trở lại lâu như vậy.
Thật kỳ lạ, huyện Biệt Thanh tổng cộng chỉ có nhiêu đó chỗ. Cũng không nghe nói Thanh Mang còn có quan hệ rất tốt với ai, muốn cố ý nhân dịp Tết đến thăm.
Ngay cả nếu muốn thăm hỏi, thời gian này cũng quá sớm đi, người bình thường giờ đó còn chưa mở cửa đón khách mà.
Chúc Thanh Mang còn có thể đi đâu?
Chúc Xuân Hòa đứng ở cửa phòng không một bóng người lại lần nữa gọi điện thoại cho Chúc Thanh Mang, vẫn như cũ không nhận được hồi đáp.
Lúc này Chúc Khanh Lương vừa bận rộn xong trong bếp cũng tìm đến, tạp dề trên người còn chưa cởi, nhìn Chúc Xuân Hòa hỏi đã tìm được người chưa. Chúc Xuân Hòa chậm rãi lắc đầu, điện thoại không gọi được.
“Thanh Mang đi ra ngoài không nói với mẹ sao?” Chúc Xuân Hòa hỏi.
Chúc Khanh Lương lau tay lên tạp dề: “Không nói. Mẹ vẫn luôn ở trong bếp, cũng không thấy nó qua đó.”
Chúc Xuân Hòa nhíu mày lại, nhìn vẻ lo lắng đầy mắt của Chúc Khanh Lương, lại cố gắng kiềm chế nỗi bất an trong lòng, vội vàng an ủi: “Không sao đâu, Thanh Mang cũng đã lớn rồi mà. Con đoán chừng là đi ra ngoài sớm quá quên nói với chúng ta, biết đâu lát nữa là về ăn cơm trưa.” Anh gượng cười giữ c.h.ặ.t t.a.y Chúc mụ mụ kéo người ra khỏi phòng.
Hai người ăn ý giấu giếm chuyện Chúc Thanh Mang không rõ tung tích, cố gắng không để những đứa trẻ khác trong cô nhi viện bị kinh hãi.
Theo sắp xếp như mọi năm, Chúc Khanh Lương cùng Chúc Xuân Hòa phát quà Tết và bao lì xì cho những đứa trẻ khác.
Trong từng tiếng chúc phúc “Năm mới vui vẻ”, nỗi sầu lo lại trở nên càng lúc càng nặng.
Chúc Thanh Mang trước sau không trở về, cho đến khi mọi người cùng nhau ăn xong cơm trưa cũng không thấy anh ấy.
Chúc mụ mụ tách ra một phần lớn thức ăn bỏ vào lò vi sóng, chờ khi nào Chúc Thanh Mang trở về hâm nóng là có thể ăn ngay.
Đưa lũ củ cải nhỏ đến khu trò chơi, Chúc Xuân Hòa quay lại nhà bếp hỗ trợ dọn dẹp bàn, rửa chén.
Khu vực cách một lối đi tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ của trẻ con, bầu không khí trong bếp lại ngưng trọng và im lặng.
Một buổi sáng rồi, chuyện gì có thể xảy ra mới khiến một người trưởng thành mất liên lạc suốt một buổi sáng chứ?
Những ý niệm không tốt không ngừng hiện lên trong đầu Chúc Xuân Hòa, đến cả chén bị rơi vào bồn nước lúc nào cũng không hề ý thức được.
Tiếng vỡ vụn thanh thúy phá vỡ sự im lặng của nhà bếp. Chúc Xuân Hòa giật mình tỉnh táo lại, nhìn đầy bồn mảnh vỡ liền muốn đưa tay đi thu dọn, bị Chúc Khanh Lương vội vàng ngăn lại: “Con không muốn tay nữa sao mà trực tiếp đi nhặt!”
Ngữ khí của bà rất nặng. Chúc Xuân Hòa ủy ủy khuất khuất ngước mắt lên, thấp giọng xin lỗi mẹ.
Chúc Khanh Lương thở dài thật dài: “Không sao, Xuân Hòa con ra ngoài trước đi, chỗ này mẹ sẽ dọn dẹp.”
Chúc Xuân Hòa lại không động đậy, đứng bên cạnh Chúc mụ mụ lần nữa cúi đầu.
Chúc Khanh Lương có thể đoán được anh muốn nói gì: “Hôm nay đồn công an có lẽ không có nhiều người như vậy, dù sao cũng là Tết mà. Hơn nữa còn chưa đủ 24 tiếng.”
Tất cả những chuyện không tốt đều xuất phát từ suy đoán của họ, cũng không có bất kỳ bằng chứng rõ ràng nào.
Chúc mụ mụ đeo găng tay nhặt những mảnh sứ vỡ trong bồn, Chúc Xuân Hòa im lặng không nói tìm ra một cái túi nilon nhỏ đựng mảnh vỡ lại.
“Con biết.” Mặt anh phản chiếu trong làn nước sâu, ánh mắt trong trẻo sâu thẳm bị những gợn nước xé vụn: “Nhưng mà con...” Vạn nhất Thanh Mang thật sự xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ hận chính mình cả đời.
Chúc Khanh Lương cũng nghĩ như vậy.
“Muốn mẹ đi cùng con không?” Chúc mụ mụ hỏi.
Chúc Xuân Hòa vội vàng lắc đầu: “Con tự đi là được, cô nhi viện nhiều đứa trẻ như vậy nếu hai mẹ con đều không ở thì sẽ náo loạn mất.”
Chúc mụ mụ nhìn Chúc Xuân Hòa im lặng gật đầu. Bà trông có vẻ thập phần mệt mỏi, động tác lau bồn nước cũng trở nên chậm chạp.
Chúc Xuân Hòa cắn chặt răng vội vàng đi ra ngoài. Đồn công an huyện Biệt Thanh nằm gần trường học, đi bộ mười mấy phút là có thể đến.
Đi trên con đường treo đầy đèn lồng đỏ và những câu đối nhỏ màu đỏ, Chúc Xuân Hòa lại bị một nỗi lo sợ mờ mịt bao phủ.
Anh hoàn toàn không biết gì về những gì Chúc Thanh Mang đã trải qua trong những năm này.
Chúc Thanh Mang không nói, anh cũng không dám hỏi, sợ chạm vào những ký ức không tốt của Chúc Thanh Mang.
Anh tin Chúc mụ mụ cũng có ý nghĩ giống mình, nên mới vào khoảnh khắc này biểu hiện tự trách đến vậy.
Chính là cái tâm thái “Tôi vì tốt cho cậu ấy” một bên tình nguyện này, khiến giờ phút này anh đi vào đồn công an lại không biết nên nói gì.
Cảnh sát nhân dân trực ban ở đồn công an tiếp đãi Chúc Xuân Hòa, còn mang cho anh một chén nước ấm: “Chào cậu, xin hỏi có chuyện gì không?”
Chúc Xuân Hòa mượn độ ấm của nước ấm làm ấm lòng bàn tay mình: “Tôi có một người bạn, tên là Chúc Thanh Mang. Anh ấy sáng nay đã mất tích.”
Thần sắc cảnh sát nhân dân lập tức trở nên nghiêm túc: “Mất tích? Cái này các cậu phán đoán như thế nào? Cụ thể đã biến mất bao lâu rồi?”
Ở nơi nhỏ bé như huyện Biệt Thanh, mất tích là một vụ án lớn.
Chúc Xuân Hòa hoãn một hơi, kể lại toàn bộ sự việc xảy ra sáng nay một cách tỉ mỉ cho người đối diện.
Cảnh sát nhân dân nghiêm túc ghi chép lại những điều anh nói, nhưng lại có chút xin lỗi nói với anh: “Nhưng chỉ với những điều này thì không có cách nào phán đoán bạn cậu là thật sự gặp nạn mất tích, chúng tôi có thể không có cách nào trực tiếp lập án.”
Anh biết, anh đương nhiên biết. Huống hồ nhìn từ chiếc xe máy biến mất, Chúc Thanh Mang rời đi sáng nay rất có khả năng là chủ động rời đi, chứ không phải bị cưỡng ép hoặc gặp phải uy hiếp.
Nhưng mà, anh không thể cứ như vậy chờ đợi Chúc Thanh Mang trở về trong cô nhi viện mà không làm gì, anh không làm được.
Cảnh sát nhân dân an ủi vỗ vỗ vai anh, nói với anh vài câu sau đó đưa anh ra khỏi đồn công an, bảo anh nếu hôm nay người vẫn chưa trở về có thể quay lại báo án.
Chúc Xuân Hòa miễn cưỡng gật đầu với người ta, lại thất hồn lạc phách đi về phía cô nhi viện.
Còn có thể đi đâu tìm Chúc Thanh Mang đây? Chúc Xuân Hòa nghĩ đến quán tạp hóa mà Chúc Thanh Mang đã mở trước đây, cấp tốc tìm kiếm đoạn chat lịch sử có nói địa chỉ đó trong di động, lập tức thay đổi phương hướng đi đến quán tạp hóa của Chúc Thanh Mang.
Trên đường đi này Chúc Xuân Hòa suy nghĩ rất nhiều. Những ý tưởng và suy nghĩ lung tung rối loạn lại hóa thành trống rỗng vào khoảnh khắc anh đến quán tạp hóa.
Cửa kéo của quán tạp hóa còn có dấu hiệu bị sơn đỏ tạt qua. Chúc Xuân Hòa cứng đờ tại chỗ, một lát sau mới tìm lại quyền chủ đạo cơ thể, từng bước một đi đến cửa quán tạp hóa.
Khóa cửa cuốn đã bị đập hư. Chúc Xuân Hòa nắm lấy mép dưới dùng sức đẩy lên. Toàn bộ quán tạp hóa hỗn loạn như vừa bị bão cuồng phong quét qua, kệ hàng bị đẩy ngã, tủ kính bị đập nát.
Anh xuyên qua sự hỗn độn đầy đất không ngừng tìm kiếm vào bên trong, rốt cuộc nhìn thấy Chúc Thanh Mang đã biến mất suốt một buổi sáng.
Chúc Thanh Mang như chim sợ cành cong, quay đầu nhìn thấy Chúc Xuân Hòa, sắc mặt vốn trắng bệch lại trở nên càng thêm ảm đạm: “Sao cậu lại tới đây?”
Anh ta dùng sức gãi tóc, chuyện không muốn bại lộ nhất cuối cùng vẫn bại lộ trước mắt Chúc Xuân Hòa.
“Vì sao không nói?” Chúc Xuân Hòa ngồi xổm bên cạnh anh ta, hai người chen chúc vào nhau cùng nhau hấp thu độ ấm từ đối phương.
Chúc Thanh Mang thở dài nặng nề: “Nói thì có ích gì chứ, lại vô dụng.” Anh ta thả lỏng cơ thể dựa vào tường ngồi xuống: “Có thể đừng nói cho mẹ không?” Chúc Xuân Hòa gật đầu.
Anh sẽ không nói cho Chúc mụ mụ, dù sao làm bà biết ngoài việc tăng thêm phiền não ra cũng không có bất kỳ lợi ích nào.
“Được rồi đừng có vẻ mặt đưa đám, anh lại không chết, thiếu chút tiền thôi thì có thể trả xong.”
Chúc Thanh Mang quay đầu nhìn về phía Chúc Xuân Hòa bên cạnh: “Cũng đừng nói mượn tiền mày, anh không cần.”
Ý tưởng vừa dâng lên của Chúc Xuân Hòa lập tức bị nhìn thấu. Anh im lặng không nói dựa vào bên cạnh Chúc Thanh Mang, có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.
Ngược lại là chính Chúc Thanh Mang, đưa tay xoa nắn khuôn mặt Chúc Xuân Hòa đang đầy buồn rầu và phiền muộn, nhất quyết kéo ra một nụ cười thảm hề hề ra: “Mau cười với tao một cái, ngày Tết không được cái bộ dạng này.”
Chúc Xuân Hòa đập bay tay anh ta cứu vớt khuôn mặt bị tùy ý xoa nắn của mình, thấp giọng nói: “Mày như vậy tao sao có thể cười được.”
“Ai da mày cứ yên tâm đi, hai anh em mình quen nhau nhiều năm như vậy mày còn không tin tao sao?”
Chúc Thanh Mang vỗ n.g.ự.c cam đoan với Chúc Xuân Hòa mình nhất định có thể trả hết tiền, chờ ăn Tết xong anh ta sẽ đi thành phố tìm công việc, dù sao cũng còn có cái giấy chứng nhận vận động viên cấp hai, thế nào cũng sẽ không c.h.ế.t đói.
Trong lúc này Chúc Xuân Hòa chỉ có thể chọn tin tưởng anh ta.
Chúc Thanh Mang cười hì hì chọc vào vai anh: “Đi thôi, chúng ta quay về, đừng để mẹ lo lắng.”
Chúc Xuân Hòa dẫn đầu bò dậy khỏi mặt đất, Chúc Thanh Mang mượn lực của anh cũng đi theo đứng lên.
Hai người sóng vai đi ra khỏi quán tạp hóa hỗn loạn. Khó khăn lắm mới thoát khỏi căn phòng áp lực kia, Chúc Thanh Mang kéo cửa cuốn xuống.
Ngày Tết tìm không thấy người giúp sửa khóa, cũng chỉ có thể tạm thời để đó.
Lúc này Chúc Xuân Hòa mới ý thức được, xe máy của Chúc Thanh Mang không thấy.
Anh quay đầu liếc nhìn Chúc Thanh Mang, không cần hỏi cũng có thể biết nhất định là bị những người đó lái đi dùng làm gán nợ.
Chúc Thanh Mang khoác vai Chúc Xuân Hòa như thể không hề để tâm. Họ bị bầu không khí náo nhiệt của ngày Tết bao quanh, khắp nơi đều là màu đỏ tươi sáng lấp lánh.
Màu đỏ giống như lửa cháy tràn đầy, cho nên vết sơn đỏ không cách nào xóa hết trên cửa quán tạp hóa của Chúc Thanh Mang mới trở nên chói mắt đến thế.
“Xuân Hòa, mày cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ.” Chúc Thanh Mang hỏi.
Chúc Xuân Hòa cúi đầu: “Ừ, sắp tốt nghiệp.”
“Thật tốt quá.” Chúc Xuân Hòa dễ dàng đọc ra sự cực kỳ hâm mộ trong giọng nói Chúc Thanh Mang.
Lòng anh không khỏi chua xót, nắm c.h.ặ.t t.a.y Chúc Thanh Mang. Chúc Thanh Mang hoàn hồn lại, hì hì cười lắc lắc cánh tay Chúc Xuân Hòa: “Ai nha tao chỉ là cảm thấy mày có thể đến nơi lợi hại như vậy đọc sách thật sự quá tuyệt vời, mày đừng có mà suy nghĩ miên man nha.”
Chúc Xuân Hòa rất khó bị vài ba câu này của Chúc Thanh Mang an ủi được, vẫn nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc mày thiếu bao nhiêu tiền, vì sao lại thiếu tiền?”
Chúc Thanh Mang né tránh ánh mắt anh như muốn trốn tránh: “Cụ thể mày đừng hỏi, dù sao tao không có làm chuyện gì không tốt.”
“Nếu đã như vậy, mày vì sao không chịu nói cho tao?” Thế giới của Chúc Xuân Hòa luôn đen trắng phân minh, không dung nạp quá nhiều màu xám mơ hồ không rõ.
Anh thẳng tắp nhìn vào mắt Chúc Thanh Mang. Đôi mắt Chúc Thanh Mang nổi lên một trận hơi ẩm: “Xuân Hòa, coi như tao xin mày, đừng hỏi được không?” Anh ta thực sự cúi đầu, chỉ nghe một câu như vậy, Chúc Xuân Hòa liền cảm thấy khó chịu.
Anh không biết Chúc Thanh Mang mười mấy tuổi khi xưa rốt cuộc đã làm thế nào mà cầu sinh bên ngoài.
Anh gấp gáp lại không giúp được gì, chỉ có thể tăng thêm phiền não cho người ta.
“Em biết rồi.” Chúc Xuân Hòa nghĩ, anh sẽ không hỏi gì cả.
Hai người giả vờ như không có chuyện gì trở lại cô nhi viện. Chúc mụ mụ vừa nhìn thấy hai người họ trở về, trên mặt cuối cùng lộ ra một nụ cười.
Chúc Thanh Mang bị Chúc mụ mụ kéo đi vào nhà bếp ăn cơm, Chúc Xuân Hòa một mình trở lại phòng, Chúc Mễ Mễ đã được chuyển từ cạnh gối lên bàn học rộng rãi chào hỏi anh.
Chúc Xuân Hòa an tĩnh nằm sấp trên bàn, Chúc Mễ Mễ dùng sức nâng cánh tay máy chọc chọc vào gương mặt anh.
“Xuân Hòa, cậu không vui sao?”
Chúc Xuân Hòa ngẩng đầu: “Có rõ ràng đến vậy sao?” Chúc Mễ Mễ làm ra vẻ nghiêm túc dùng sức gật đầu. Chúc Xuân Hòa cong khóe miệng một chút.
“Nếu cậu không vui, có thể nói cho tôi.”
“Thật sao? Cậu có thể giúp tôi giải quyết phiền não sao?”
“Không thể, nhưng tôi sẽ là một người lắng nghe rất tốt.” Chúc Mễ Mễ ngồi thẳng, bày ra tư thế lắng nghe.
Nhưng Chúc Xuân Hòa lại không biết nên kể lể như thế nào, đối diện với Chúc Mễ Mễ cũng chỉ còn lại một câu: “Thôi, tôi không muốn nói.”
Không muốn tự mình nói với người máy. Anh gần như có thể đoán được cuối cùng mình sẽ nhận được hồi đáp như thế nào.
Cũng không thể tìm Lưu Càn nói, càng không thể đi tìm Chúc Thanh Mang nói.
Đối tượng có thể dốc hết lòng lại quá ít, ít đến mức khiến anh không thể tránh khỏi việc nhớ đến một người không nên nhớ đến. Một người đứng trong thế giới màu xám của anh.
Chúc Xuân Hòa đặt Chúc Mễ Mễ trong tay vuốt ve: “Chúc Mễ Mễ, Năm mới vui vẻ.”
Chúc Mễ Mễ ngoan ngoãn mỉm cười, dán vào lòng bàn tay anh: “Năm mới vui vẻ, Xuân Hòa.”
Mọi thứ rồi sẽ tốt hơn, anh nghĩ.
