GIẾT CHẾT MỘT ĐÓA HOA

Chương 39

Trước khi Tết Âm Lịch thực sự đến, Hàn Tư đã rời khỏi cô nhi viện.

Hắn tuân thủ lời hứa, rời khỏi thế giới nhỏ bé an toàn của Chúc Xuân Hòa. Vào ngày từ biệt đó, Hàn Tư để lại rất nhiều vật tư cho cô nhi viện.

Chúc Xuân Hòa đưa hắn ra đến ngã tư, thầm tự hỏi đây có phải là lần cuối cùng anh và Hàn Tư gặp mặt không?

Anh nghiêng đầu nhìn về phía Hàn Tư, cả hai đều trở nên im lặng một cách lạ thường.

“Có thể ôm một chút không?” Hàn Tư quay mặt sang nhìn anh, mở rộng hai tay. Chúc Xuân Hòa chần chừ đứng tại chỗ, không có động tác.

Hàn Tư đã sớm đoán trước được phản ứng này của Chúc Xuân Hòa, không mấy bi thương mà rũ cánh tay xuống, tự nhiên lật trang giấy ngăn cách giữa hai người.

Họ đã thái bình giả tạo lật qua rất nhiều trang chuyện xưa, giả vờ như d.a.o rọc giấy chưa từng để lại dấu vết trên cuốn sách.

“Vậy thì Xuân Hòa, hẹn gặp lại.” Khi thực sự nghe thấy câu này, Chúc Xuân Hòa rũ mắt, dùng sức hít hít mũi.

Hàn Tư khẽ thở dài một hơi. Hắn đã không biết nên đối với Chúc Xuân Hòa như thế nào. Yêu không cần, hận không cần, quên đi không cần, nhớ rõ cũng không cần.

Anh ấy giống như không muốn gì cả, không biết gì cả, khiến bản thân khốn đốn sa vào nhà tù. Là tôi đã biến em thành ra thế này sao? Xuân Hòa.

Trong khoảng thời gian này Hàn Tư luôn tự hỏi mình cùng một câu hỏi: Là hắn sao, người khởi xướng tất cả những chuyện này hóa ra là hắn sao? Tình yêu là sự hoang mang không ai có thể giải đáp.

Chúc Xuân Hòa đứng lặng tại chỗ, như thể hôm nay họ mới thực sự đi đến cuối con đường của mối quan hệ.

Khi Hàn Tư tiến lên một bước, Chúc Xuân Hòa theo bản năng lùi lại.

Anh bỗng siết chặt lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Chiếc mũi bị đánh chảy m.á.u hôm đó hôm nay đã không còn nhìn thấy dấu vết bị thương tổn. Hàn Tư quần áo chỉnh tề, phong độ nhẹ nhàng.

Đứng trước mặt hắn, Chúc Xuân Hòa luôn cảm thấy mình là một đứa trẻ vô cớ gây rối.

Hắn như trưởng bối đang dung túng, cho phép mình phạm sai lầm, thất vọng, xuất hiện vấn đề. Chúc Xuân Hòa miễn cưỡng đè nén vị chua chát trào lên trong miệng: “Hàn Tư.”

Anh chỉ gọi một tiếng tên Hàn Tư, chỉ như vậy một tiếng. Hàn Tư không chút do dự vượt qua sợi tơ hồng anh đã thiết lập, lần nữa dang rộng cánh tay ôm anh vào lòng.

Nhưng vì sao chứ? Vì sao luôn cho tôi tình yêu ngay lúc tôi đã xác nhận mình mất đi? Chúc Xuân Hòa im lặng vùi đầu, hai tay rũ bên người, mặc kệ cảm xúc của mình lan tràn vào khoảnh khắc này.

“Tôi còn có thể đến gặp em không?” Hàn Tư nhẹ nhàng xoa nắn sau đầu anh, giống như đang dỗ một con ch.ó nhỏ.

Ngón tay hắn từ gáy Chúc Xuân Hòa vuốt ve xuống cổ anh, đi vào tai anh nhẹ nhàng xoa bóp, cuối cùng dừng lại ở sau lưng anh.

Chúc Xuân Hòa lúc này cụp cánh, an phận sống trong vòng tay hắn.

Thật khó trả lời. Chúc Xuân Hòa cũng không biết nên đưa ra câu trả lời như thế nào cho Hàn Tư.

Nếu Hàn Tư khăng khăng muốn đến gặp anh, kỳ thật anh cũng không ngăn được Hàn Tư.

Nếu anh nói không cần, Hàn Tư sẽ nghe lời mà từ nay về sau không bao giờ xuất hiện nữa sao?

Chúc Xuân Hòa không tin. Anh ấn trán vào vai Hàn Tư, liên tục lắc đầu, anh không muốn nhìn thấy Hàn Tư.

Hồi ức lưu lại trong đầu quá mức tàn nhẫn, chỉ cần không chú ý một chút sẽ hoàn toàn nuốt chửng anh.

Hàn Tư nghe thấy. Miếng vải nhỏ trên vai bị lặp lại vuốt ve, nước mắt ở trên đó vệt ra một khối vệt nước màu đậm.

Vì sao người nói lời tàn nhẫn là em, người bảo tôi rời đi là em, mà hiện tại người lặng lẽ rơi nước mắt lại vẫn là em? Rốt cuộc làm thế nào mới có thể tính là yêu em? Xuân Hòa.

Hắn lặp đi lặp lại tự vấn lòng mình. Hắn biết Chúc Xuân Hòa không thể cho hắn một câu trả lời, cũng biết Chúc Xuân Hòa lúc này khó có thể buông bỏ quá khứ gian nan. Nhưng hắn vẫn không cam lòng, luôn luôn không cam lòng.

Ngay cả tư cách lau nước mắt cho anh cũng đã mất.

Chúc Xuân Hòa kéo quần áo hắn, lau nước mắt đắt giá lên áo khoác hắn, ngẩng mặt nhìn về phía Hàn Tư.

Hàn Tư nhìn về phía anh, nhìn đôi mắt bị ánh nước thấm ướt: “Tôi muốn thu hồi lời nói trước đây của tôi.”

Chúc Xuân Hòa không rõ nguyên do mà chớp mắt, chậm rãi rời khỏi vòng tay hắn. “Đừng hận tôi, Xuân Hòa.”

Hàn Tư nâng tay lên từng chút từng chút lau đi nước mắt trên gương mặt anh. Đừng tiêu phí nhiều tình cảm như vậy để hận hắn, đừng hận hắn như vậy, hãy vớt lấy những chân tình đã bị lãng phí đó về cho chính mình đi, Xuân Hòa, Xuân Hòa.

Hắn bất ngờ nảy ra ý nghĩ như vậy từ trong lòng mình, hóa ra ngoài nước mắt và thống khổ của em ra, không có chuyện gì còn đáng để bận tâm.

Đây là yêu sao? Đây là yêu. Hàn Tư rõ ràng chính xác nhìn thấy Chúc Xuân Hòa, nhìn thấy sự bàng hoàng và bất lực của anh, nhìn thấy sự thống khổ và bất an của anh.

Những đợt sóng triều dâng lên rồi lại rút xuống, làm ướt con ch.ó nhỏ, trở nên thật đáng thương. Xuân Hòa, đây là yêu.

Chúc Xuân Hòa cắn môi dưới không nói một lời nhìn về phía Hàn Tư, vì sao lại nhìn tôi như vậy, vì sao? “Hàn Tư, anh đang khóc sao?”

Anh cẩn thận đưa tay chạm vào gương mặt Hàn Tư, ẩm ướt.

Giống như chính mình, ướt, mặn, lạnh. Hóa ra anh biết khóc, hóa ra anh cũng có tình cảm của con người, hóa ra anh biết — đây mới là yêu.

Sự sai vị trí trong khoảnh khắc hoang đường, Chúc Xuân Hòa cảm thấy nghẹt thở.

Anh há miệng không biết nên diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào, chỉ cảm thấy buồn cười, buồn cười đến cực điểm.

Nhất định phải làm tổn thương tình yêu đến mức hoàn toàn thay đổi, đến cả hận cũng không còn sức lực để làm, mới biết cái gì là yêu sao?

Con người vì sao luôn tự mua dây buộc mình, dường như mọi thứ thuận lợi sẽ khiến người ta sợ hãi.

Che lại đôi mắt, cầm lòng không đậu mà cười rộ lên, Chúc Xuân Hòa mất hết sức lực chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy chính mình.

Anh khóc nức nở giữa đường phố huyện Biệt Thanh.

Những tình yêu đã rút cạn toàn bộ tinh thần của anh dường như vào khoảnh khắc này lại lần nữa trở về cơ thể anh. Anh không hận, anh không muốn hận nữa.

Tôi nên làm như thế nào đây? Ngồi xổm xuống ôm lấy em, hay là lặng lẽ nhìn em.

Hàn Tư rốt cuộc căng áo khoác ra kéo cái khối chó nhỏ kia vào lòng, đầu gối họ chạm vào nhau, trán họ chống vào nhau.

Chúc Xuân Hòa khóc đến mệt mỏi, nói líu nhíu với Hàn Tư: “Hàn Tư, tôi sẽ không hận anh.” Tình yêu đến muộn của anh, tôi cũng không cần.

“Được.” Tay Hàn Tư nắm chặt lại.

Không sao, không sao, vô luận là yêu hay hận, đều không sao. Cho dù em quên tôi một vạn lần, tôi cũng sẽ vào những mùa xuân khác nhau một lần nữa tìm em về.

Chúc Xuân Hòa rốt cuộc ngừng nước mắt, an an tĩnh tĩnh nhìn về phía người đàn ông trước mắt.

Anh lần đầu tiên cảm thấy ý tưởng của Hàn Tư lại dễ hiểu đến vậy. Anh lần đầu tiên nhìn rõ đôi mắt Hàn Tư, cho nên những tình cảm này mới là thật.

Anh đã lâu lắm mới hướng về phía Hàn Tư lộ ra một nụ cười, khuôn mặt bị nước mắt ngâm ướt lúc này tỏa ra sức sống hoàn toàn mới, nhổ đi sự phẫn nộ và hận ý quấn quanh linh hồn, vị chua chát biến thành mưa nhỏ chỉ làm ướt một mình Hàn Tư.

Hóa ra con đường cùng của tình yêu, ngay cả việc có được hận cũng sẽ trở thành một loại hy vọng xa vời.

“Hàn Tư, hẹn gặp lại.” Tạm biệt.

Chúc Xuân Hòa ngồi xổm quá lâu hai chân có chút tê dại. Lúc đứng dậy từ mặt đất thân mình còn loạng choạng, Hàn Tư nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cơ thể anh.

Chúc Xuân Hòa hoàn hồn lại cười hì hì nói cảm ơn với hắn.

Nhẹ nhàng, dịu dàng, đáng yêu, cho nên tàn nhẫn.

Tài xế đã chờ đợi bên cạnh hồi lâu. Hàn Tư hít sâu một hơi rồi lại chậm rãi thở ra: “Muốn tôi đỡ em về không?”

Chúc Xuân Hòa xua xua tay với hắn: “Không cần đâu, anh mau về đi.”

Giống như họ chỉ đang làm một cuộc từ biệt đơn giản, nhẹ nhàng vẫy tay, ngày hôm sau vẫn có thể gặp mặt như thường lệ.

Hàn Tư không đồng ý, muốn Chúc Xuân Hòa ngồi lên xe, hắn sẽ đưa Chúc Xuân Hòa về cô nhi viện.

Nhưng Chúc Xuân Hòa chậm rãi mà kiên định từ chối Hàn Tư: “Thật sự không cần, Hàn Tư, không có mấy bước đường.”

Đúng vậy, rõ ràng không có mấy bước đường. Cho nên, người mất đi tất cả thân phận chỉ có thể bị từ chối, bị ném lại chỗ cũ, nhìn Chúc Xuân Hòa đi về phía trước, chạy về phía tương lai của anh.

Chúc Xuân Hòa trong ánh mắt Hàn Tư dần dần biến thành một bóng dáng kích cỡ hạt mè. Hắn có thể dễ dàng cuốn cái tàn ảnh này vào trong tay.

Đây tính là gì chứ? Hắn là con khỉ vớt trăng dưới nước sao? Hàn Tư đột ngột bật ra một tiếng cười sắc bén. Thái dương thình thịch nhảy lên, không ngừng phát ra cảnh báo.

Lạnh mặt ngồi lên xe, đóng sầm cửa xe lại.

Tài xế cẩn thận dò hỏi: “Hàn tổng, chúng ta bây giờ về Long Hối Thành sao?”

Hàn Tư không lạnh không nhạt lên tiếng, dựa vào bên cửa sổ.

Trên tấm kính dày phát sáng có thể thấy quần áo bị nước mắt làm ướt đẫm. Khoảnh khắc tài xế khởi động xe, hắn đột nhiên mở miệng: “Không quay về.”

Ông chủ một phút một ý, tài xế ngượng ngùng dừng lại tại chỗ, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của ông chủ.

“Tôi muốn ở lại bên này, tự anh về đi. Đưa tôi đến khách sạn trước.” Hàn Tư nhắm mắt lại, không nói lời nào nữa.

Tài xế đưa hắn đến khách sạn xong liền rời đi. Hàn Tư thay quần áo trên người, nhét quần áo dính đầy mùi Chúc Xuân Hòa vào trong chăn, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, mở máy tính xử lý công việc công ty.

Số điện thoại cá nhân hiếm hoi nhận được một cuộc gọi. Hàn Tư nhìn số không được ghi chú, bắt máy sau nghe thấy giọng nói quen thuộc.

“Tôi đến công ty, vì sao cậu không có ở đó?”

Hàn Tư đưa ra câu trả lời: “Đi công tác.”

“Hàn Tư, cậu nên biết bây giờ cái gì là chuyện quan trọng nhất.”

Quả thực ồn ào. “Đủ rồi.” Hàn Tư không kiên nhẫn lạnh lùng nói. Người ở đầu dây bên kia dường như không nghĩ tới Hàn Tư sẽ dùng ngữ khí và thái độ như vậy nói chuyện với mình, lập tức bạo nộ.

Sự yếu ớt ẩn giấu dưới cơn phẫn nộ lại bị Hàn Tư dễ dàng bắt giữ. Hắn phát ra một tiếng cười nhạo: “Ngài dường như vẫn đắm chìm trong vinh quang quá khứ, mà không thể nhận rõ hiện thực.”

Nhận rõ hiện tại Hàn An Khoa Kỹ rốt cuộc là ai đang làm chủ. Đầu dây bên kia quả nhiên giọng nói trở nên càng thêm nóng nảy. Hàn Tư dường như nghe thấy mấy tiếng bình sứ Thanh Hoa vỡ vụn.

Hắn lập tức cúp điện thoại, bên tai rốt cuộc thanh tịnh.

Muốn tập trung sự chú ý trở lại tài liệu công ty lại thất bại. Hàn Tư dứt khoát đẩy máy tính sang một bên, ngồi ở bên cửa sổ xem cảnh sắc bên ngoài.

Huyện Biệt Thanh là một nơi non xanh nước biếc tốt đẹp, cũng là nơi như vậy đã nuôi dưỡng ra một Chúc Xuân Hòa.

Hắn tùy ý gõ gõ mặt bàn, tự hỏi khả năng khởi xướng dự án hợp tác với chính phủ, hoặc dứt khoát đến bên này mở một chi nhánh công ty. Nếu Chúc Xuân Hòa muốn về quê phát triển, cũng có thể đi được thuận lợi hơn.

Cậu ấy sẽ muốn ở lại Long Hối Thành sao? So với huyện Biệt Thanh, Long Hối Thành có thể mang lại cho Chúc Xuân Hòa nhiều thứ hơn.

Hàn Tư không tự giác bắt đầu làm tính toán cho Chúc Xuân Hòa. Tương lai của Chúc Xuân Hòa là điều không ai có thể nói chắc chắn.

Nhưng vô luận Chúc Xuân Hòa muốn đi con đường nào, hắn đều sẽ giúp Chúc Xuân Hòa sắp xếp.

Rũ mắt suy tư một lát sau, hắn một lần nữa kéo máy tính trở lại, bắt đầu định ra bản kế hoạch dự án.

 

back top