CHA NỢ TIỀN BỎ TRỐN, TÔI LẠI ĐƯỢC ÔNG TRÙM THU VỀ SỦNG VÔ PHÁP VÔ THIÊN

Chương 23

 

Tôi đóng cuốn nhật ký lại, ôm mặt, đã khóc không thành tiếng.

Tôi cứ nghĩ mình đang một mình vật lộn trong bóng tối, cứ nghĩ cả thế giới đã bỏ rơi tôi.

Nhưng không hề biết, luôn có một người, ở dưới địa ngục ngước nhìn tôi, thậm chí không tiếc làm bẩn tay mình vì tôi, chỉ để chống đỡ cho tôi một khoảng trời trong sạch.

"Đang xem gì đấy?"

Giọng Bùi Liệt truyền đến từ phía sau.

Tôi đột ngột quay đầu lại.

Hắn đứng ở cửa, mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù, rõ ràng là vừa tỉnh.

Thấy chiếc hộp sắt trong tay tôi, sắc mặt hắn thay đổi, sải bước đi tới muốn giật lấy.

"Ai cho cậu lục lọi lung tung?!"

Tôi không né tránh, mặc cho hắn giật lấy hộp sắt.

Nhưng tôi nắm lấy cổ tay hắn, nhìn chằm chằm vào vết sẹo đó.

"Bùi Liệt."

Tôi gọi tên hắn, giọng nói run rẩy.

"Vết thương trên xương lông mày anh, là để cứu tôi, đúng không?"

Động tác của Bùi Liệt cứng đờ.

Hắn quay mặt đi, không dám nhìn tôi.

"Không phải." Hắn nói cứng nhắc, "Là đánh nhau mà có, không liên quan gì đến cậu."

"Vậy tại sao anh lại giữ bức tranh đó?"

Tôi chỉ vào hộp sắt, "Tại sao trong nhật ký lại viết tôi là ánh trăng của anh?"

Bùi Liệt im lặng.

Tai hắn đỏ như muốn rỉ máu.

Người đàn ông từng hô mưa gọi gió trên giang hồ này, lúc này đứng trước mặt tôi như một đứa trẻ làm sai bị bắt quả tang.

Tôi nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy eo hắn.

"Bùi Liệt, anh là một tên nói dối."

Tôi vừa khóc vừa mắng hắn, "Rõ ràng anh đã biết tôi từ lâu, rõ ràng anh luôn đối xử tốt với tôi như vậy, tại sao lại phải giả vờ hung dữ?"

Bùi Liệt thở dài, bàn tay hơi cứng nhắc xoa lưng tôi.

"Không hung dữ một chút, làm sao đuổi được những con ruồi kia?"

Hắn nói khẽ, "Hơn nữa... tôi cũng muốn cậu tránh xa tôi một chút."

"Tại sao?"

"Tôi là loại người gì? Giòi bọ trong bùn lầy." Bùi Liệt tự giễu cười một tiếng, "Cậu là sinh viên đại học, là họa sĩ, tiền đồ vô lượng. Dính líu đến loại người như tôi, chỉ tổ hủy hoại cậu."

"Cho nên anh muốn dùng thân phận chủ nợ, đợi tôi tốt nghiệp rồi sẽ đuổi tôi đi?"

"Ừ."

"Bùi Liệt, anh bị ngốc sao?"

Tôi ngẩng đầu lên, ôm lấy mặt hắn, hôn lên vết sẹo đó.

"Không có bùn lầy, làm sao có hoa sen? Anh là bùn lầy, vậy tôi là đóa hoa nở trên trái tim anh. Rễ đã cắm sâu vào da thịt anh rồi, anh nhổ ra được không?"

Bùi Liệt nhìn tôi, hốc mắt hơi đỏ.

"Không nhổ được." Hắn khàn giọng nói, "Kiếp này cứ thối rữa cùng nhau đi."

 

back top