CHA NỢ TIỀN BỎ TRỐN, TÔI LẠI ĐƯỢC ÔNG TRÙM THU VỀ SỦNG VÔ PHÁP VÔ THIÊN

Chương 22

 

Năm sáu tuổi, tôi vẫn chưa sống chung với người cha cờ b.ạ.c đó.

Tôi từng ở viện mồ côi nửa năm.

Đó là khoảng thời gian mẹ tôi vừa qua đời, và cha tôi vẫn chưa đến đón tôi.

Nửa năm đó là quãng thời gian đen tối nhất tuổi thơ tôi.

Trẻ lớn bắt nạt trẻ nhỏ là chuyện thường ở viện mồ côi.

Có lần vì giấu một viên kẹo, tôi bị ba đứa trẻ lớn hơn vây đánh ở góc tường sau sân.

Ngay lúc tôi tưởng mình sẽ bị đánh chết, một thiếu niên đã trèo tường vào.

Trông hắn chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc đồ đen, tay cầm một cây gậy sắt.

Mấy đứa trẻ lớn kia thấy hắn, sợ đến mức bỏ chạy tán loạn.

Thiếu niên đi đến, nhìn tôi đang co ro run rẩy trong góc.

Hắn ngồi xổm xuống, móc từ túi quần ra một cây kẹo mút, bóc vỏ, nhét vào miệng tôi.

"Đừng khóc nữa, xấu lắm." Thiếu niên nói, "Ăn viên kẹo này, sau này cậu là người của Gia, không ai dám động vào cậu."

Trên xương lông mày của thiếu niên đó, có một vết thương mới, vẫn còn rỉ máu.

Là do hắn trèo tường vào bị dây thép gai cứa trúng.

Lúc đó tôi mới sáu tuổi, căn bản không nhớ rõ mặt thiếu niên đó, chỉ nhớ vết sẹo đó, và cây kẹo mút ngọt ngào.

Sau này để cảm ơn hắn, tôi đã vẽ bức tranh này tặng hắn.

Đó là bức tranh đầu tiên của tôi.

Thì ra...

Thì ra là hắn.

Tay tôi run rẩy, nước mắt từng giọt rơi xuống giấy vẽ.

Bùi Liệt chính là thiếu niên năm đó.

Vết sẹo trên xương lông mày hắn, không phải do kẻ thù chém, mà là để cứu tôi mà có.

Tôi nhớ lại lời nói lấp lửng của Đại Hùng, nhớ lại ánh mắt Bùi Liệt nhìn tôi.

Thì ra tất cả những điều này không phải là trùng hợp.

Thì ra cái gọi là "tiện tay" của hắn, là một sự bảo vệ âm thầm kéo dài hơn mười năm.

Hắn nhận ra tôi từ khi nào?

Là khi tôi thi đỗ Học viện Mỹ thuật giành giải thưởng? Hay là...

Tôi tiếp tục lật xem những thứ trong hộp sắt.

Ngoài bức tranh sáp màu đó, còn có rất nhiều ảnh.

Ảnh chụp lén.

Ảnh tôi mặc đồng phục đạp xe đi học cấp hai.

Ảnh tôi đang vẽ tranh trong phòng vẽ cấp ba.

Ảnh tôi đứng trên bục nhận giải thưởng đại học.

Mỗi bức ảnh phía sau đều ghi rõ ngày tháng và địa điểm.

Hắn vẫn luôn dõi theo tôi.

Ở góc khuất mà tôi không biết, trong những năm tháng hắn sa lầy vào bùn nhơ, hắn vẫn luôn lặng lẽ nhìn tôi lớn lên.

Tôi mở cuốn nhật ký ra.

Nhật ký rất ít, chỉ lèo tèo vài trang, chữ viết nguệch ngoạc điên cuồng.

"Ngày 1 tháng 6 năm 2012. Lại thấy thằng nhóc đó. Cao hơn rồi, không còn hay khóc như trước nữa. Cha cậu ấy đúng là một tên súc sinh."

"Ngày 10 tháng 9 năm 2015. Cậu ấy thi đậu cấp ba trọng điểm rồi. Tốt lắm. Ở cái vũng bùn lầy này cũng có thể mọc ra hoa sen."

"Tháng 3 năm 2018. Bọn cho vay nặng lãi để ý đến cha cậu ấy rồi. Không thể để bọn chúng động đến cậu ấy. Mình phải mua lại quyền chủ nợ. Đại Hùng nói mình điên rồi, bỏ ba triệu mua một cái bãi rác. Hắn biết cái chó gì. Đó là ánh trăng của tôi."

Dòng chữ cuối cùng, lực đạo xuyên qua trang giấy.

"Đó là ánh trăng của tôi."

 

back top