Bùi Liệt không đẩy tôi ra.
Nụ hôn từ sự dò dẫm non nớt chuyển thành sự chiếm đoạt mãnh liệt.
Cho đến khi cả hai đều thở dốc, hắn mới buông tôi ra, trán tựa vào trán tôi, giọng nói khàn khàn không giống mình.
"Đồ điên." Hắn mắng.
"Học từ anh đấy."
Đêm đó, không có gì xảy ra, mà dường như mọi thứ đều đã xảy ra.
Chúng tôi chỉ ôm nhau, ngồi cho đến sáng.
Ngày hôm sau, Bùi Liệt cuối cùng cũng nói cho tôi biết sự thật.
Cha tôi quả thực đã chết, nhưng không phải do Bùi Liệt ép chết.
Ông ta bị một băng nhóm cho vay nặng lãi khác truy sát, lên cơn đau tim khi đang chạy trốn.
Sở dĩ Bùi Liệt phải lao đến đó là để cứu ông ta.
Không, nói chính xác là để cướp lại giấy nợ, cắt đứt hoàn toàn mối đe dọa của băng nhóm đó đối với tôi.
Vết thương trên tay hắn cũng là do đánh nhau với nhóm người đó mà ra.
"Nhóm người đó là những kẻ liều mạng thực sự, tay dính m.á.u người."
"Tôi không muốn kéo cậu vào."
Vì vậy hắn mới muốn đuổi tôi đi, muốn cắt đứt quan hệ với tôi.
"Vậy việc anh mua lại quyền chủ nợ cũng là để bảo vệ tôi?"
Bùi Liệt quay mặt đi, tai hơi đỏ: "Tiện tay thôi."
Tiện tay tiêu ba triệu?
Tiện tay dọn vào căn nhà nát này?
Tiện tay đỡ đao cho tôi?
Tôi nhìn người đàn ông cứng đầu này, trong lòng mềm nhũn.
"Bùi Liệt, anh ngốc quá."
"Câm miệng."
Mặc dù sự thật đã được làm rõ, nhưng rắc rối vẫn chưa kết thúc.
Băng nhóm cho vay nặng lãi đó không có ý định buông tha Bùi Liệt, cũng không buông tha tôi.
Bởi vì Bùi Liệt đang giữ bằng chứng rửa tiền của bọn chúng.
Đó là sổ sách mà cha tôi đã lấy trộm, ban đầu định dùng để tống tiền bọn chúng, nhưng lại trở thành bùa đòi mạng.
Hiện tại, cuốn sổ đó đang nằm trong tay Bùi Liệt.
"Gần đây đừng đến trường nữa, ở nhà đi."
"Đại Hùng sẽ canh chừng cậu hai mươi bốn giờ."
"Thế còn anh?"
"Tôi đi xử lý một số việc."
Ánh mắt hắn lại trở nên hung dữ, đó là vẻ mặt chỉ có khi đối diện với kẻ thù.
Tôi rất lo lắng, nhưng tôi biết mình không giúp được gì, chỉ có thể không gây thêm rắc rối cho hắn.
Ngay lúc tôi tưởng rằng cuộc sống sẽ trôi qua trong sự lo lắng như vậy, thì bất ngờ xảy ra.
