CHA NỢ TIỀN BỎ TRỐN, TÔI LẠI ĐƯỢC ÔNG TRÙM THU VỀ SỦNG VÔ PHÁP VÔ THIÊN

Chương 14

 

"Tôi không đi." Tôi cố chấp nói.

Bùi Liệt tức giận bật cười: "Mặt dày bám lấy tôi rồi à? Được, cậu không đi thì tôi đi."

Hắn chụp lấy chìa khóa xe định ra cửa.

Tôi xông tới ôm chặt lấy eo hắn.

"Tôi không cho anh đi!"

"Buông tay!"

"Không buông!"

Trong lúc giằng co, băng gạc trên tay hắn thấm máu.

Động tác của Bùi Liệt khựng lại, không dám dùng sức nữa.

Tôi nhân cơ hội này đè hắn xuống ghế sofa, cưỡi lên đùi hắn, nhìn chằm chằm hắn.

"Bùi Liệt, anh nghe rõ đây.

"Tôi không nợ tiền anh nữa, nhưng tôi cũng không sợ anh.

"Anh đừng hòng dùng cái lý do tồi tệ này để đẩy tôi ra."

Bùi Liệt nhìn tôi, ánh mắt phức tạp đến cực điểm.

"Giang Niệm, cậu biết tôi là loại người gì không?"

"Tôi biết."

"Vậy mà cậu còn dám..."

"Bởi vì anh là người tôi thích."

Tôi nói ra câu đã kìm nén trong lòng rất lâu này.

"Anh cũng từng nói, tôi là vật thế chấp của anh. Đã xóa nợ rồi, vậy bây giờ tôi có thể đổi ý."

Tôi cúi đầu, hôn lên cái miệng luôn nói lời cay độc đó.

"Bùi Liệt, tôi muốn thế chấp chính mình cho anh."

"Thời hạn là một đời."

 

back top