CẶP PHU PHU NGỐC NGHẾCH

Chap 15

Chương 15: “Có lẽ vì anh quá thông minh, em tự ti.”

 

15

Thức trắng đêm làm gì?

Bọn họ có chuyện gì cần làm cả đêm sao?

Hứa Vị sinh nghi, “lộc cộc” gõ bàn phím điện thoại.

Tự gõ xong lại nghĩ tới mạch não khác biệt của Mộ Dung Việt, yên lặng xóa đi.

Mộ Dung Việt: Sao lại không nói gì?

Mộ Dung Việt: Chẳng lẽ em thích ngủ sớm hơn?

Mộ Dung Việt: Hơi khó, nhưng vì em anh có thể thử xem.

Hứa Vị khẽ cắn răng.

Quả nhiên.

Nghĩ đến hắn bên này đang làm bài đọc hiểu, Mộ Dung Việt thấy gì nói nấy, trong lòng hắn càng bực bội.

Nhất định phải ngủ muộn hoặc ngủ sớm sao?

Hứa Vị: Em thích ngủ đến chết.

Mộ Dung Việt: Anh cũng vậy.

Trình Niệm vốn dĩ không muốn xen vào, dù sao từ hành động trốn tránh của bạn thân không khó đoán ra, hắn không muốn mình xem nội dung cuộc trò chuyện của họ.

Nhưng Hứa Vị sắp đánh nhau với điện thoại rồi, Trình Niệm không thể không mở lời: “VV? Không sao chứ? Mộ Dung Việt nói thế nào?”

Hứa Vị bình tĩnh lại, hắn suýt quên mất mục đích ban đầu tìm Mộ Dung Việt.

“Anh ấy...” Hứa Vị thần sắc tự nhiên: “Anh ấy nói quá muộn, ngày mai nói tiếp.”

Trình Niệm bình tĩnh nhìn hắn: “VV, lúc cậu nói dối chớp mắt nhanh hơn ngày thường.”

Hứa Vị sửa lời hắn: “Thứ nhất, tớ không có nói dối. Tiếp theo, cho dù tớ nói dối, cũng sẽ không có động tác nhỏ.”

Trình Niệm thả lỏng thần sắc: “Được rồi, cậu quả thật nói dối không chớp mắt.”

“Bất quá cậu chắc chắn nói dối nha.”

Hứa Vị không phủ nhận nữa, chỉ là từ tận đáy lòng sinh ra nghi hoặc.

Trình Niệm làm sao mà biết được?

Trình Niệm chỉ vào đồng hồ trên tường: “Bây giờ mới 8 giờ.”

Vô luận đối với những học sinh như bọn họ, hay đối với người đi làm, đều là còn quá sớm.

Hứa Vị không ngờ mình sẽ thua ở mặt này.

Hắn vừa thấy thời gian liền dễ dàng nghĩ đến những chuyện không tốt, đang nỗ lực lờ đi, không ngờ lại không thể không xem.

Mộ Dung Việt, quả là hại người quá nặng.

Trình Niệm nghiêm mặt: “Tuy rằng không biết rốt cuộc các cậu là chuyện gì, nhưng ——”

“Mệnh cứng không chỉ có một mình Mộ Dung Việt, không cần miễn cưỡng bản thân, VV.”

Hứa Vị đang định trả lời, điện thoại lại vang lên trước hắn một bước.

Hắn đưa tay ngắt máy, Mộ Dung Việt lại gọi lại một lần.

“Tớ nghe điện thoại.” Hứa Vị cầm điện thoại đứng dậy, đi ra ngoài gian phòng, nhẹ nhàng kéo cửa phòng lại: “Làm gì?”

Mộ Dung Việt ngừng lại: “Giận dỗi?”

Hứa Vị lạnh lùng đáp lại: “Không có.”

Mộ Dung Việt cười nhẹ: “Xem ra chúng ta về sau nên gọi điện thoại nhiều hơn, gặp mặt nhiều hơn.”

“Như vậy anh mới có thể cảm nhận được cảm xúc của em sớm nhất.”

Hô hấp Hứa Vị khẽ nhẹ, giọng nói cũng bình tĩnh trở lại: “Không cần thiết.”

“Cần thiết.” Mộ Dung Việt thẳng thắn: “Anh muốn biết em nói chuyện trong tâm trạng nào.”

Hứa Vị dựa vào tay vịn, cúi đầu nhìn bóng cây đong đưa trên mặt hồ dưới ánh trăng, không lập tức trả lời.

Mộ Dung Việt lại nói: “Đồng thời em cũng có thể rõ ràng phản hồi của anh.”

Cái này liền không muốn biết rõ ràng lắm.

Hứa Vị im lặng một chút, mới mở miệng: “Để sau đi.”

“Anh tìm em có chuyện gì?”

Nói xong lại thêm một câu: “Em đang ăn cơm cùng bạn bè bên ngoài, cậu ấy vẫn đang đợi em.”

Mộ Dung Việt không nói chuyện phiếm nữa, đi vào chính đề: “Là chuyện công việc của em.”

“Anh vốn định tạo cho em một bất ngờ, nhưng vừa mới suy nghĩ một chút, cũng không thiếu cái này.”

Hứa Vị ba phần cảm động, ba phần cạn lời, còn 94 phần sợ hãi.

Hắn dời điện thoại ra khỏi tai, giãy giụa mấy giây, mới chuẩn bị tâm lý thật tốt, thấy chết không sờn mở lời: “Anh nói đi.”

Ngoài dự đoán, Mộ Dung Việt hỏi rất nghiêm túc: “Nhớ rõ nơi chúng ta gặp mặt lần thứ hai không?”

Đương nhiên.

Mỗi một lần gặp mặt Hứa Vị đều nhớ rõ, ấn tượng khắc sâu.

Hắn còn nhớ rõ lúc đó mình nhìn tên công ty ở dưới lầu: “Khoa học kỹ thuật Phi Ngư.”

Mộ Dung Việt: “Em biết tên công ty đó? Cố ý tìm hiểu vì anh?”

Hứa Vị thật hận thói quen quan sát và trí nhớ tốt này của mình.

Hắn bóp chặt tay vịn trong tay: “... Nói trọng điểm.”

Mộ Dung Việt còn có chuyện muốn nói, cân nhắc một chút, tâm lý săn sóc nhịn xuống.

Chính là hoàn mỹ như vậy.

Mộ Dung Việt đơn giản nói một chút tình hình của Khoa học kỹ thuật Phi Ngư.

Sau đó tăng thêm giọng: “Anh mua lại ngay ngày hôm đó, liền tìm đến em.”

Hứa Vị tự hỏi mình, kiến nghị của Mộ Dung Việt không thể không nghe sao?

Hắn mở trang web tuyển dụng.

Mộ Dung Việt tự nói: “Dự án Phi Ngư đang làm là một trò chơi kinh doanh, không công không tội.”

“Lúc đó anh mua họ cũng không có quá lớn kỳ vọng với dự án này, chỉ là thuận tay.”

“Nhưng khoảnh khắc em xuất hiện, anh đột nhiên hiểu được vì sao mình lại muốn mua nó.”

Mộ Dung Việt nói năng có khí phách: “Đó là chứng kiến tình yêu của chúng ta.”

Đô.

Mộ Dung Việt nhìn chiếc điện thoại bị ngắt, lại gọi lại, quan tâm nói: “Vợ ơi, làm sao vậy?”

Hứa Vị: “Trượt tay một chút.”

Nghe không lọt cũng phải nghe, bây giờ đã bị chi phí chìm bao lại.

“À.” Mộ Dung Việt động não một chút: “Không đúng.”

“Là bị sự cẩn thận của anh cảm động rồi đúng không?”

Hứa Vị thở dài: “Ừ. Sau đó thì sao?”

Mộ Dung Việt khiêm tốn: “Đây là điều anh nên làm.”

Hứa Vị bây giờ mới biết ngay từ đầu vì sao hắn lại nói ngày mai nói, cứ như vậy hôm nay chưa chắc nói xong.

“Ngày mai nói tiếp đi. Bạn em gọi em về rồi.”

“Khoan đã.” Mộ Dung Việt ngăn hắn lại: “Chuyện quan trọng nhất anh còn chưa nói.”

Hắn tăng tốc độ nói: “Anh đã xem sơ yếu lý lịch của em, em biết rất nhiều kỹ năng, khả năng học tập rất mạnh, nhưng hiếm khi chuyên sâu.”

“Nếu anh không đoán sai, em vẫn chưa tìm được thứ mình thực sự đam mê.”

“Anh vốn định đưa dự án Phi Ngư vào quỹ đạo rồi mới giao cho em, để em tìm được phương hướng mình thích trong quá trình thử nghiệm.”

“Nhưng hôm nay em hỏi, anh nghĩ, có lẽ bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.”

Giọng Mộ Dung Việt trở nên nghiêm túc: “Hứa Vị, anh bây giờ chính thức mời em gia nhập Khoa học kỹ thuật Phi Ngư, cùng anh hoàn thành dự án này.”

Sự đáng tin cậy đột ngột của hắn làm Hứa Vị hơi giật mình, suy tư xong, chần chờ nói: “Em không có kinh nghiệm liên quan đến game.”

Mộ Dung Việt tự tin: “Em có anh.”

Hứa Vị cảm thấy mình hôn mê đầu óc, giờ khắc này thế mà lại cảm thấy Mộ Dung Việt vững chắc đáng tin cậy.

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đáp lời: “Ừ.”

Mộ Dung Việt: “Còn một chuyện nữa.”

“Là chứng kiến tình yêu của chúng ta, anh tính toán đổi tên Phi Ngư thành tên của chúng ta —— Vị Việt (chưa càng).”

“Không.” Hứa Vị không hề suy xét, trực tiếp từ chối.

Mộ Dung Việt khó hiểu: “Tại sao?”

Hứa Vị trầm mặc một lát: “Đặt loại tên này...”

“Không tốt cho con cái.”

“Em có con?”

Mộ Dung Việt: “Không đúng, lần trước em nói không có.”

Hứa Vị im lặng.

Hắn đột nhiên im lặng, dường như là phản ứng lại.

Hô hấp luân phiên mấy lượt.

Mộ Dung Việt mở miệng, giọng nói chậm rãi: “Em mang thai.”

Hứa Vị: “A?”

“Tôi nói là tôi!”

Tâm sự tối tăm được hắn bộc bạch nóng nảy: “Hứa Vị là tôi tự mình sửa, chữ Ngụy nguyên lai là họ mẹ tôi.”

“Tên của tôi chính là kết tinh tình yêu của người khác.”

“Tôi không thích loại cách đặt tên này.”

“À.” Mộ Dung Việt thành thật đáp lời: “Vừa nãy không phản ứng kịp, em cũng là một đứa trẻ.”

Hắn ngừng lại, ôn nhu gọi: “Bảo bối.”

Hứa Vị tuyệt vọng.

Trọng điểm là cái này sao!

Mộ Dung Việt: “Bảo bối tại sao lại không thích?”

“Anh mới là bảo bối.”

Hứa Vị giải thích với hắn: “Bởi vì khi họ hạnh phúc tôi là chứng kiến, khi không hạnh phúc tôi là bằng chứng phạm tội.”

“Anh đổi tên Phi Ngư thành ‘Vị Việt’, khi tình cảm chúng ta tốt, anh sẽ dồn tâm huyết vào nó. Khi chúng ta chia tay, nó chính là sự sỉ nhục của anh, là bao trút giận của anh, anh sẽ muốn hủy diệt bằng chứng phạm tội này.”

“Hiểu không?”

Mộ Dung Việt: “Ừ.”

“Vì sao chúng ta sẽ chia tay?”

“Tôi...”

Cạn lời quá mức có chút muốn cười.

Hứa Vị mỉm cười: “Có lẽ vì anh quá thông minh, em tự ti.”

“Bảo bối, em không cần tự ti.”

Mộ Dung Việt đương nhiên mở miệng: “So với anh thông minh hầu như không có.”

Hứa Vị: “Em cũng cảm thấy, anh quá lợi hại.”

Mộ Dung Việt: “Bảo bối em cũng rất lợi hại.”

“... Không bằng anh.” Hứa Vị hết chiêu: “Anh muốn làm gì thì làm đi.”

Hắn cúp điện thoại, quay đầu lại phát hiện Trình Niệm đang ngó qua khe cửa.

Bốn mắt nhìn nhau, Trình Niệm đứng thẳng người: “Sao lại kết thúc đột ngột?”

Hứa Vị không truy cứu chuyện hắn nghe lén: “Cứ trò chuyện tiếp, trời cũng sáng.”

Hắn nhìn thời gian: “Nên về trường học, nếu không không kịp tàu điện ngầm.”

Trình Niệm cùng hắn sánh vai đi ra ngoài: “VV, tớ muốn rút lại lời nói vừa rồi, là tớ đã hiểu lầm về quan hệ của các cậu.”

“Cậu không hề tạm bợ, tình cảm các cậu rất tốt.” Thật tốt quá.

Tốt chỗ nào?

Hứa Vị sắc mặt buồn bực: “Cậu không hiểu lầm, chính là tạm bợ.”

“Không.” Trình Niệm nhìn hắn, cười tươi sáng: “Điểm này tớ rõ hơn cậu nha.”

“VV, đối phó người không thích, không, đối phó bạn bè bình thường, cậu cũng sẽ không có nhiều kiên nhẫn như vậy.”

Hứa Vị giải thích: “Bởi vì anh ấy mệnh cứng, tớ cần anh ấy làm thí nghiệm.”

Trình Niệm kéo dài âm điệu: “À ~”

Hứa Vị trừng hắn một cái.

Trình Niệm cười cười: “Hy vọng mệnh anh ấy cũng đủ cứng đi.”

Chờ Hứa Vị ghét bỏ kéo giãn khoảng cách với hắn, ý cười trên mặt Trình Niệm mới dần dần phai nhạt.

Lý do rất đầy đủ.

Chính là VV nha, khi cậu quyết định tiếp cận hắn, cậu đã động lòng rồi.

Trình Niệm không vạch trần, trong lòng phạm sầu.

Là người bạn tốt duy nhất của Hứa Vị, hắn biết rõ tính cách của Hứa Vị.

Người và việc để ý không nhiều lắm, nhưng một khi đã nhận định, ai cũng không có cách nào làm hắn quay đầu lại.

Bước chân Trình Niệm nhẹ nhàng mà nhanh, đuổi kịp Hứa Vị sau: “VV, có thể giới thiệu bạn trai cậu cho tớ làm quen không? Tớ cũng muốn mở mang tầm mắt.”

Hứa Vị có chút khó xử.

Trình Niệm móc ra điện thoại của mình: “Tớ đang dùng sản phẩm của Cửu Xuyên đấy!”

“Thật sự rất muốn gặp anh ấy, đây hẳn là lần tớ gần anh ấy nhất rồi phải không?”

Hứa Vị: “Anh ấy cùng cậu tưởng tượng có thể không giống lắm.”

Trình Niệm chớp mắt cười: “À, vậy tớ càng tò mò.”

“VV, cậu sẽ đồng ý yêu cầu này của tớ chứ? Xét vì tớ trước kia chăm sóc cậu nhiều như vậy.”

Hứa Vị rối rắm xong, vẫn là không dám trực tiếp đồng ý: “Tớ hỏi anh ấy một chút đi, không nhất định được.”

Không phải vấn đề Mộ Dung Việt có đồng ý hay không, là hắn nên làm thế nào để buộc chặt đầu óc Mộ Dung Việt trước mặt bạn tốt?

back top