CẶP PHU PHU NGỐC NGHẾCH

Chap 14

Chương 14: “Cậu muốn làm tiểu tam.”

 

14

Khuôn mặt lạnh lùng và vẻ ghét bỏ của Mộ Dung Việt, người tinh ý đều có thể nhìn ra.

Khương Lí lập tức đỏ mắt, nụ cười trên mặt cha mẹ Khương Lí biến mất ngay lập tức.

Mộ Quốc Thăng vội vàng mở lời trách mắng: “A Việt, con uống say thì về phòng nghỉ ngơi, đừng ở trước mặt khách mà say xỉn phát điên.”

“Tiểu Ngư, con đừng để lời mê sảng của nó trong lòng. Chờ nó tỉnh rượu, ta sẽ bảo nó tạ lỗi với con.”

Kim Nhạn Nhi thì hoài nghi đánh giá Khương Lí, không lên tiếng.

“Cồn sẽ ảnh hưởng tư duy đại não, con không uống rượu.” Mộ Dung Việt phủ nhận.

Mộ Quốc Thăng đứng dậy, vừa đẩy hắn vừa trừng mắt: “Người uống say nào cũng nói vậy.”

Cha mẹ Khương Lí định đứng dậy bỏ đi, lại bị Khương Lí níu lại.

Người trong cuộc ôn hòa dịu dàng mở miệng: “Chú Mộ, lời anh Mộ nói có lý.”

“Anh ấy là người giỏi nhất trong số bạn bè cùng lứa tuổi chúng cháu, cháu nên học hỏi anh ấy nhiều hơn.”

Mộ Quốc Thăng cảm động: “Tiểu Ngư, vẫn là con hiểu chuyện. Nếu A Việt được một nửa lời con, ta cũng đỡ lo.”

“A Việt, con học hỏi người ta đi.”

Mộ Dung Việt không đồng tình: “Ngoan ngoãn và hiểu chuyện không phải là phẩm chất đáng khen ngợi.”

Mộ Quốc Thăng mặt già đỏ bừng, không dám nhìn sắc mặt bạn cũ, môi run rẩy.

Mộ Dung Việt đổ thêm dầu vào lửa: “Thông thường những người không có ưu điểm gì, mới nhận được lời khen ngợi loại này.”

Mắt Mộ Quốc Thăng giật thình thịch.

Thật muốn hét lớn một tiếng, người đâu kéo hắn xuống đi.

Đáng giận là trong nhà không có vệ sĩ khỏe mạnh, quản gia và bảo mẫu không thể áp chế thể trạng của Mộ Dung Việt.

Ngay cả mắng người cũng chỉ có thể tự mình ra trận: “Đây là nhà con, không phải nơi con làm uy làm phúc.”

“Không biết nói thì cút đi, đừng ở đây chướng mắt.”

Khương Lí đúng lúc lên tiếng: “Chú Mộ, chú đừng giận. Anh Mộ vẫn luôn nghĩ gì nói nấy, chúng cháu đều biết.”

Hắn lại đưa tấm thiệp trên tay cho Mộ Dung Việt: “Anh Mộ, đây là thiệp mời sinh nhật em.”

“Vì tình cảm chúng ta quen biết từ nhỏ, giúp em giữ thể diện đi. Lộ mặt một chút rồi đi cũng được.”

Mộ Dung Việt nhận lấy, chỉ nói: “Tôi sẽ bảo thư ký đi một chuyến.”

“Còn về quà sinh nhật,” hắn rất nhanh nghĩ tới: “Dì Vương, dì đi lấy...”

“Anh Mộ! Thật sự không có thời gian thì thôi, việc của anh quan trọng.”

Khương Lí ngắt lời hắn: “Quà sinh nhật không cần quá tốn kém, chi bằng tặng em một cành hoa đi.”

Ánh mắt hắn nhìn về phía bó hoa hồng Mộ Dung Việt đang ôm.

“Đây là vợ tôi tặng tôi, sao cậu cứ muốn nó? Cậu ——”

Mộ Dung Việt cười lạnh một tiếng: “Cậu muốn làm tiểu tam.”

Vẻ ngạc nhiên trên mặt Khương Lí chợt lóe qua, nước mắt súc lên trong đáy mắt: “Anh Mộ, anh hiểu lầm.”

Cái gì?!

Mộ Quốc Thăng suýt ngất đi: “Mộ Dung Việt con đang nói bậy bạ gì đó!”

Nhưng ông không thể không chống đỡ, ông ngã xuống, liền không ai đứng ra.

“Mày cút ngay cho tao!”

Mộ Dung Việt đứng thẳng ngạo nghễ, không để ý tới cha ruột, chỉ nhìn về phía Khương Lí: “Tôi có hiểu lầm hay không trong lòng cậu rõ ràng.”

“Hôm nay dám muốn hoa vợ tôi tặng tôi, ngày mai liền dám muốn vợ tôi.”

Khương Lí: O口O?

Mộ Quốc Thăng: O口O?

Kim Nhạn Nhi: O口O?

Cha mẹ Khương Lí: O口O?

Giọng Khương Lí đều có chút mơ hồ không rõ: “Tôi không có ý đó.”

Mộ Dung Việt chỉ cười lạnh: “Xét vì tình cảm trước đây, lần này tôi không so đo với cậu.”

“Cậu tự giải quyết cho tốt đi.”

Hắn nói xong lại nhìn Mộ Quốc Thăng: “Ba, tuổi này của ba cũng nên hiểu chuyện một chút. Chỗ nào không hiểu đừng can thiệp lung tung, dễ dàng thêm rối.”

Nói xong ý nghĩ của mình, Mộ Dung Việt mới ôm hoa đi vào trong.

Mộ Quốc Thăng gọi theo bóng lưng hắn: “Ta thêm rối? Ta? Ta căn bản liền không muốn quản mày!”

Đến nước này, cha mẹ Khương Lí cũng không dám nói lời chỉ trích gì, chỉ có thể thở dài cáo từ.

Cha Khương lái xe ra khỏi nhà Mộ, thường xuyên nhìn kính chiếu hậu.

“Tiểu Ngư, thái độ của bọn họ này... Về sau ta không đến nữa đi? Cũng không nhất định phải kết hôn với Mộ Dung Việt đúng không?”

Khương Lí đang cúi đầu nhắn tin, ngón tay bay múa, nghe vậy ngừng hai giây, gửi tin nhắn đi mới ngước mắt nhìn ông.

“Không kết hôn với Mộ Dung Việt thì kết hôn với ai? Cái đám ngu xuẩn kia sao?”

Cha Khương dừng xe, quay đầu lời lẽ thấm thía khuyên hắn: “Con có thể tìm người con thích mà kết hôn chứ.”

“Không cần.” Khương Lí không cần suy nghĩ từ chối điều này: “Con phải làm đỉnh lưu.”

Cha Khương thuận thế nói: “Vậy vừa lúc a, con không kết hôn, chuyên tâm làm công việc.”

Khương Lí đáp lại: “Cái này không phải là con đang định hình công việc của con sao? Chỉ cần kết hôn với Mộ Dung Việt, tài nguyên Cửu Xuyên nghiêng về phía con, con liền không cần lo lắng tất cả mọi chuyện khác.”

Mẹ Khương cũng khuyên hắn: “Cũng không nhất định phải kết hôn. Bạn bè cũng được chứ?”

Khương Lí: “Hôn nhân mới là đồng minh vững chắc nhất.”

Mẹ Khương không vui lắm: “Nhưng mẹ thấy Mộ Dung Việt lập dị, người cũng không dễ ở chung.”

“Tiểu Ngư, con nhất định phải đi con đường này sao?”

“Không thì sao?” Khương Lí hỏi lại bà: “Trông chờ vào bố mẹ sao?”

Cha Khương hoang mang rối loạn, uất ức hèn nhát: “Ba mẹ đã kết hôn rồi.”

Khương Lí hít sâu một hơi, không bình tĩnh lại, càng thêm táo bạo: “Con là nói trông chờ các người gây dựng sự nghiệp lại!”

“Con còn chưa phát rồ đến mức bảo các người ly hôn đi liên hôn!”

Khương Lí xoa trán: “Các người đừng động, con tự mình làm.”

Nhà Khương và nhà Mộ trước đây là hàng xóm cùng một khu biệt thự.

Cho đến khi cả hai nhà đều từ chức công ty bắt đầu gây dựng sự nghiệp, nhà Mộ càng ngày càng cao, còn nhà họ càng ngày càng thấp.

Nếu không phải hắn thuận lợi ra mắt, giá trị nhân khí cũng không tệ, kiếm được chút tiền, cả nhà họ đã sớm bị đuổi về nông thôn rồi.

Cùng lúc đó, Mộ Quốc Thăng cũng đang nói chuyện nhà Khương với Kim Nhạn Nhi.

Ông bưng ly lên, nước còn chưa uống vào miệng, cơn tức giận đã xông lên: “Bà xem nó bây giờ ra cái dạng gì! Càng ngày càng điên khùng!”

“Trước kia khi bà bận công việc, cha mẹ Khương Lí còn chăm sóc nó đấy. Khương Lí cũng vậy, từ tiểu học đến cấp ba mười mấy năm bạn học, nó không để lại cho người ta chút tình cảm nào.”

Kim Nhạn Nhi hừ một tiếng: “Tôi thấy A Việt làm đúng.”

Mộ Quốc Thăng kinh hãi kêu lên: “Bà cũng điên rồi sao?”

“Ông mới điên rồi!” Kim Nhạn Nhi dựng thẳng mày: “Cái đồ lão hồ đồ nhà ông!”

“Cái tên Khương Lí kia vừa nhìn đã thấy muốn gả vào nhà Mộ chúng ta để trèo cao, loại người này không nên cho hắn sắc mặt tốt.”

Kim Nhạn Nhi kéo áo choàng đứng dậy, phân phó: “Quản gia, lần sau nhìn thấy bọn họ đến thăm, liền nói chúng ta không có ở nhà, không cần thả loại người này vào.”

Mộ Quốc Thăng chóng mặt mắt tối sầm: “Cái gì nhà Mộ? Tôi chỉ là một gia đình bình thường a. Nhà tôi giàu lên cũng chỉ mấy năm nay, trước kia cùng nhà Khương Lí không sai biệt lắm a!”

“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.” Kim Nhạn Nhi vô tình nói: “Đừng có suốt ngày nói chuyện tình cảm cũ, con người đều là hướng về phía trước.”

“Nếu ông thật sự luyến tiếc đoạn tuyệt qua lại với nhà Khương, ông cứ tiếp tục đi theo bọn họ làm hàng xóm đi. Đừng quản ý tưởng của tôi và A Việt.”


Sau khi nói chuyện với Mộ Dung Việt, quay lại nói chuyện với Trình Niệm về chủ đề trước, tâm trạng của Hứa Vị đã thay đổi.

Mặc dù không đạt được thành công gì, mặc dù không biết con đường tiếp theo nên đi như thế nào, nhưng chưa đi vào đã là rất đáng nể rồi.

Hắn thản nhiên nói cho bạn tốt: “Trước đây tớ cứ luôn vội vàng làm thêm kiếm tiền khắp nơi, không nghĩ đến sau này nên làm gì.”

“Gần đây đang suy xét gửi thử một vài sơ yếu lý lịch.”

Hắn còn chưa xác định mình có thật sự không xui xẻo như vậy không, cho nên chỉ là suy xét.

“Từ từ thôi, thật sự không được cậu có thể đến nương tựa tớ.”

Trình Niệm trấn an hắn: “Tớ giúp cậu giới thiệu công việc.”

Hứa Vị mấp máy môi, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu: “Ừ.”

Không phải tìm không thấy công việc, trong điện thoại hắn tài nguyên chất đống, chỉ là việc tốt hắn sợ làm sập công ty, việc kém hắn sẽ làm sập công ty.

Không lâu sau, Hứa Vị lại cầm lấy điện thoại.

Trình Niệm trêu chọc hắn: “Anh trai mệnh cứng lại gửi tin nhắn cho cậu? Dính người thế à?”

“Là cha nuôi tớ.” Hứa Vị giải thích.

Hắn nhìn tin nhắn của Mộ Quốc Thăng có chút không rõ.

Cha nuôi: Con trai tôi điên rồi!

Cha nuôi: Vợ tôi cũng điên rồi!

Cha nuôi: Không chịu nổi bọn họ, tôi nghi ngờ phong thủy căn nhà này không tốt, tính toán đi tìm đại sư xem sao.

Cha nuôi: VV cậu đi cùng tôi luôn đi, vừa lúc cũng bảo đại sư xem chuyện của cậu.

Hứa Vị: Cha nuôi, anh Mộ và cô không được khỏe lắm, có cần tìm bác sĩ xem không?

Mặc dù hắn cũng mê tín, nhưng có bệnh vẫn nên tìm bác sĩ trước đi.

Cha nuôi: Ai, không phải loại đó.

Cha nuôi: Tôi nói không nên lời, quá mất mặt

Hứa Vị hỏi lịch trình của Trình Niệm, mới trả lời Mộ Quốc Thăng.

Hứa Vị: Cha nuôi đừng lo lắng, con đi cùng chú xem sao.

Hứa Vị: Đại sư khi nào có thời gian?

Hẹn xong thời gian địa điểm gặp mặt sáng mai, Hứa Vị buông điện thoại, vừa thấy Trình Niệm chống cằm nhìn hắn, như suy tư gì.

Hứa Vị cho rằng hắn tò mò thân phận Mộ Quốc Thăng, giải thích một chút: “Là một chú tốt bụng tớ quen khi làm công, ngày thường sẽ bảo tớ đi câu cá cùng chú ấy.”

“Lần trước định giới thiệu tớ cùng con trai chú ấy ở bên nhau, sau đó không thành, nhận tớ làm con nuôi.”

Trình Niệm ngồi thẳng dậy, cảm khái nói: “VV, tớ quên mất một chuyện, bây giờ cậu không phải chỉ có tớ.”

“Không nhất định phải là tớ giới thiệu công việc cho cậu, cậu có thể tìm ——”

Hứa Vị: “Tớ không muốn lắm...”

Hắn coi Mộ Quốc Thăng như cha, không muốn làm tình nghĩa này trở nên không thuần túy như vậy.

Trình Niệm vỗ tay một cái: “Mộ Dung Việt!”

Hứa Vị hơi sững sờ.

Trình Niệm hứng thú bừng bừng nói: “Anh ta chính là huyền thoại thương nghiệp.”

“Phương diện công việc này nhất định có giải thích độc đáo, anh ta hẳn là có thể cho cậu kiến nghị, còn có thể giúp cậu bớt đi rất nhiều đường vòng.”

Hứa Vị có chút chần chừ.

Mộ Dung Việt kỳ thật cũng từng nhắc đến việc cho hắn kiến nghị công việc.

Trình Niệm: “Cậu không đi tìm anh ta sao? Cậu không phải là ngại ngùng đi?”

“VV, anh ta bây giờ là bạn trai cậu, sau này có thể sẽ là chồng cậu, là người thân mật nhất của cậu, loại chuyện nhỏ này có gì mà không tiện mở lời?”

Không phải thẹn thùng, là sợ hãi.

Hứa Vị tại khoảnh khắc này đồng cảm với Mộ Quốc Thăng, hắn cũng ngại ngùng nói với Trình Niệm.

Cuối cùng rối rắm một chút, mơ hồ nói: “Tớ lần sau hỏi một chút.”

Trình Niệm nhìn nhìn thời gian, giải quyết dứt khoát: “Đừng lần sau, chính là bây giờ!”

Hứa Vị khó khăn cầm lấy điện thoại.

Trình Niệm ở một bên chỉ đạo hắn: “Nói mấy lời mềm mỏng một chút, làm nũng gì đó.”

Hứa Vị mím môi, đầu ngón tay gõ hồi lâu, xóa xóa sửa sửa, cuối cùng gửi đi vẫn là lời hỏi thăm lạnh lùng.

Hứa Vị: Có thời gian không?

Mộ Dung Việt: Bảo bối, không cần hỏi như vậy.

Mộ Dung Việt: Em biết mà, thời gian của anh đều là của em.

Trình Niệm tò mò thò đầu: “Anh ta nói gì?”

Hứa Vị lùi lại một chút: “Anh ấy hỏi tớ chuyện gì.”

Hứa Vị: Trước đây anh nói có thể cho em một vài kiến nghị công việc, bây giờ có thể nói không?

Mộ Dung Việt: Em ngày mai tới nhà anh, anh cho em nói chuyện cẩn thận một chút.

Hứa Vị: Chưa ngủ dậy?

Mộ Dung Việt: Chưa đến giờ anh ngủ.

Mộ Dung Việt: Anh thường 1 giờ sáng ngủ, nếu em thích muộn hơn một chút, thức trắng đêm cũng không thành vấn đề.

back top