BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 36: Chiếc váy

Kỳ phát tình của Omega luôn đặc biệt ỷ lại bạn lữ của mình. Mặc dù Phương Phùng không cắn rách tuyến thể của Kiều Quân để hoàn toàn đánh dấu anh, nhưng sự kết hợp Pheromone đối với anh cũng có ảnh hưởng không hề kém cạnh.

Lần phát tình trước, anh dựa vào dược tề để vượt qua. Toàn bộ quá trình giống như một cơn sốt cao kéo dài quá lâu, ý thức mê loạn, giữ được tỉnh táo cũng rất khó, hoàn toàn phải dựa vào Phương Phùng trở về chăm sóc anh.

Lần này anh không dùng dược tề, mọi chuyện đều được thực hiện trong tình trạng ý thức minh mẫn, nhưng lại còn hơn cả lúc đó… mất kiểm soát.

Dường như mắc bệnh khát da thịt, luôn đến bất cứ lúc nào không có điềm báo trước.

Kiều Quân nhớ không rõ lắm, chỉ cảm thấy mình gần như mọi lúc đều đang hôn môi với Phương Phùng. Đôi khi là khẽ chạm cánh môi, mút hôn nhàn nhạt. Tay Phương Phùng không nhanh không chậm xoa nắn tuyến thể của anh. Dòng nước ấm áp từ từ dâng lên, tẩm ướp anh trong đó, cảm giác rất thoải mái.

Kiều Quân hé miệng nhẹ. Anh không thể so được với Phương Phùng, lần nào anh cũng là người đầu tiên không nhịn nổi, lung lay, giống như cỏ hạnh không nơi nương tựa giữa dòng suối, mềm mại mà lắc lư. Phương Phùng nếu buông tay, anh lập tức sẽ dán ngã vào lòng Phương Phùng.

Đôi mắt anh đã thấm ra lệ quang, lười biếng và thỏa mãn nheo lại. Sắc ấm hòa thuận vui vẻ tràn đầy ra, khuôn mặt tố tĩnh đoan trang tỏa ra từng mảng ửng hồng tựa như cánh hoa đào, bộ dạng ngẩng đầu nhìn Phương Phùng cực kỳ có ý vị tình sắc.

Rất khó có người sẽ không bị anh gợi lên một số dục vọng lăng ngược nguy hiểm, muốn làm anh khóc nhiều hơn.

Ngón tay Phương Phùng đặt trên tuyến thể anh dừng lại, biểu cảm trên mặt hắn lúc sáng lúc tối.

Trong lúc Kiều Quân choáng váng và nghi hoặc vì sao Phương Phùng không tiếp tục sờ anh, anh bị Phương Phùng ôm mạnh vào lòng. Lực quá mạnh, cánh tay ôm anh giống như xiềng xích quấn chặt, chắc chắn bắt được con mồi.

“Tiểu Kiều, làm sao bây giờ?” Hơi thở hắn phả xuống da thịt Kiều Quân, từ vành tai đến gáy, nóng bỏng, vì khát vọng không tan mà triền miên, giống như rắn âm chí đang bò đi.

“Tôi muốn ăn thịt cậu quá.”

Cuối cùng, hắn vùi sâu vào trước n.g.ự.c Kiều Quân, mềm mại ấm áp.

Sự độc chiếm âm u của Alpha đối với bạn lữ bắt đầu ăn mòn lý trí hắn.

“Cũng muốn cậu ăn tôi, làm tôi chỉ thuộc về cậu.”

Dán quá chặt, Kiều Quân càng choáng váng. Anh mơ mơ màng màng ôm lại Phương Phùng, “Không cần, không thể ăn.”

“Vậy tôi mỗi ngày đều đi theo sau cậu. Người khác hỏi tôi là ai, cậu liền nói cho họ, tôi là chó của cậu,” Hắn cười khẽ thành tiếng, hoàn toàn không cảm thấy như vậy làm tổn thất sự tôn nghiêm Alpha, “Làm cho bọn họ đều biết, được không?”

“Cậu muốn dây xích sao?”

Kiều Quân thực cảm thấy hổ thẹn, “Đừng nói nữa…”

“Đừng nói loại lời đó.”

“Cậu không thích sao? Nhưng mỗi một ngày qua đi tôi đều nghĩ về những chuyện này.”

“Tôi không biết cậu là loại biến thái này,” Kiều Quân cảm thấy mặt này của hắn thật xa lạ, “Cậu lừa tôi.”

“Tôi là kẻ lừa đảo,” Phương Phùng mỉm cười thừa nhận tội danh, một lần nữa ngồi dậy, cắn môi anh, má hắn dán má anh. Đồng tử quá mức đen nhánh của Alpha phản chiếu hình ảnh Kiều Quân, vì kích động mà co rút rất nhỏ, “Nhưng Tiểu Kiều, cậu hối hận bây giờ đã muộn.”

Kiều Quân không từ chối hắn, hôn đáp lại hắn, khóe mắt rũ xuống trông thực ủy khuất, “Kẻ lừa đảo.”

________________________________________

Hôn đến nửa chừng, chiếc túi bị Kiều Quân tiện tay ném ở đầu giường bị đụng rơi xuống.

Trang phục hầu gái, vớ dài và tóc giả rơi rụng trên mặt đất.

Trong khoảng thời gian này anh căn bản chưa từng trở về phòng ngủ của mình. Tối nay vốn không định lại cùng Phương Phùng làm loạn thêm nữa, nhưng Phương Phùng đưa anh về phòng, vừa mới đặt anh lên giường, chỉ một nụ hôn ngủ ngon đơn giản, liền lại biến thành bộ dạng cũ.

Nếu không phải đồ vật bị đụng rơi, anh đều không nhớ ra còn có chuyện này.

Phương Phùng ánh mắt rất có thâm ý.

Vừa rồi anh còn nói Phương Phùng biến thái, rõ ràng chính mình cũng một chín một mười. Kiều Quân đỏ mặt quay đầu đi, “…… Là đồng phục làm thêm.”

Giấu đầu lòi đuôi mà bổ sung, “Là việc làm thêm đứng đắn.”

May mắn Phương Phùng không nói lời nào làm anh cảm thấy hổ thẹn hơn, chỉ lên tiếng: “Ừm.”

Tiếp theo Kiều Quân liền biết mình sai rồi.

Bởi vì Phương Phùng nói: “Tôi cũng muốn nhìn, có thể thay ngay tại đây, mặc cho tôi xem không?”

________________________________________

Ánh mắt Phương Phùng quá chói mắt, Kiều Quân xấu hổ đến muốn chui xuống đất, nhưng lại vô danh mà không từ chối đi làm theo. Anh rất gian nan thay váy, chiếc váy trong quá trình mặc bị anh làm cho lung tung rối loạn, mặc trên người thập phần dẫn người ta mơ màng theo hướng đồi trụy hơn.

Váy quá dài, có chút bất tiện, Kiều Quân vài lần đều không thành công xỏ vào chiếc vớ dài.

Anh bực bội cắn môi.

“Ngồi qua đây.”

Phương Phùng vẫn luôn nhìn anh đứng lên, làm Kiều Quân ngồi xuống mép giường, sau đó quỳ một gối trước mặt anh. Bàn tay hắn dọc theo đường cong cẳng chân hướng về phía trước vén lên làn váy Kiều Quân, mãi cho đến khi ren bồng bềnh ở đáy đều bị cuộn lên, hoàn toàn lộ ra đôi chân tựa ngọc, trắng đến chói mắt được giấu ở phía dưới.

“Tự mình nâng cao làn váy lên, được không?”

… Giống như chính mình chủ động vén váy lên cho Phương Phùng xem vậy.

Kiều Quân không tự nhiên động đậy đôi chân đã hoàn toàn bại lộ, nghe lời kéo làn váy lên, hơi nghiêng mặt dùng tóc giả đen dài thẳng rũ xuống che đi biểu cảm của mình.

Bàn tay mang theo nhiệt độ của Phương Phùng cách lớp vải vớ mềm mại mỏng manh dán sát vào thịt chân anh, từng tấc hướng về phía trước, tinh tế vuốt phẳng mỗi một nếp uốn.

Phần miệng vớ càng tiếp cận đùi càng khó kéo lên, hắn đột nhiên nâng chân Kiều Quân đặt lên vai hắn, Kiều Quân bị hắn hoảng sợ.

“Ngô!”

Theo bản năng muốn rụt chân về, kết quả chân đang gác trên vai Alpha ngược lại đẩy hắn đến gần hơn.

“Biến thái.” Kiều Quân lên tiếng mắng nhỏ hắn.

Phương Phùng cười cười, thế hắn cài chặt móc vớ có đai vớ lại. Ngón tay thon dài luồn vào giữa dây lưng vớ và đùi, khêu lên dây lưng rồi buông tay. Dây lưng rơi xuống.

“Bang.”

Âm thanh rất nhỏ, lại phóng đại vô hạn trong phòng, rõ ràng truyền tới tai hai người có mặt.

Giống như bánh pudding sữa bò nhẹ nhàng rung động.

Phương Phùng cúi đầu quỳ gối bên cạnh ren miệng vớ Kiều Quân, nhìn thịt chân bị áp lõm tạo ra đường cong. Hắn hôn lên mặt bên, rồi sau đó ngước mắt đối diện với Kiều Quân đang đỏ bừng mặt, “Thật xinh đẹp a, Tiểu Kiều.”

________________________________________

“Phương Phùng, cậu…… thật sự không sao sao?” Kiều Quân đột nhiên hỏi.

“Ừm?”

Kiều Quân cũng biết hiện tại mới hỏi điều này có chút muộn, “Tôi là nói, …… chuyện đó, tôi thật sự không thể tiếp thu, không có cách nào giúp cậu giải quyết.”

Phần giữa anh thật sự không thể nói ra được, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Hẳn là không có Alpha và Omega nào sẽ như bọn họ.

Anh lo lắng Phương Phùng có một ngày cũng sẽ không chịu nổi.

Phương Phùng cười thành tiếng, “Tiểu Kiều, chân của cậu đều cho tôi sờ khắp rồi.”

Kiều Quân: “…… A?”

Phương Phùng nói, “Tôi sẽ không dùng phương thức đó đối đãi cậu, bởi vì cậu là đặc biệt.”

Hắn tinh tế vén tóc mái Kiều Quân lên, thành kính hôn lên trán anh, lặp lại nói, “Cậu là đặc biệt nhất.”

“Chuyện cậu không muốn làm, tôi đến nghĩ cũng sẽ không nghĩ. Chỉ có thứ cậu nguyện ý cho tôi, mới là tốt nhất.”

Kiều Quân nhìn hắn, tim đập thật sự nhanh, “Tôi không biết…… Tôi vẫn luôn không biết cậu thích tôi nhiều như vậy.”

Không đúng, Phương Phùng đã từng nói, là yêu.

Anh nghĩ, đây chính là tình yêu của Phương Phùng.

Làm cho trái tim anh bang bang loạn nhịp trong lồng ngực.

Phương Phùng ôm anh càng chặt hơn, “Vậy sau này mỗi ngày tôi đều nói cho cậu biết, tôi yêu cậu bao nhiêu.”

Thẳng đến tử vong chia cắt chúng ta.

Kiều Quân lông mi dày đậm rung động, nhẹ nhàng nói: “Ừm.”

 

back top