BETA XINH ĐẸP YẾU ĐUỐI BIẾN THÀNH O YÊU ALPHA TRÚC MÃ

Chương 35: Lời Nguyền

Sau đó Phương Phùng lại giúp anh rửa sạch cơ thể.

Một lần nữa được Phương Phùng ôm đặt lại lên giường, Kiều Quân ở trong trạng thái mơ hồ giữa tỉnh táo và hôn mê. Cả người anh lười biếng, giống như mình là một sinh vật biển nào đó, thả lỏng tất cả trong dòng nước ôn hòa, rất nhiều vật nặng nề rời xa anh.

Chỉ là an tâm nằm gọn trong vòng tay Phương Phùng.

Dục vọng của Alpha không dễ dàng thỏa mãn như Omega có khiếm khuyết như Kiều Quân. Chỉ xử lý một lần là chưa đủ đối với Phương Phùng, nhưng Kiều Quân không thể tiếp tục. Hắn đã tự tiêm cho mình một liều thuốc ức chế mạnh sau khi giúp Kiều Quân vệ sinh sạch sẽ.

Xúc động về mặt sinh lý có thể ức chế, nhưng sự khao khát và ỷ lại về mặt tình cảm đối với bạn lữ lại càng trở nên sâu đậm và nồng liệt. Kiều Quân lơ mơ sắp ngủ, hắn liền nắm lấy một bàn tay của anh, xoa bóp cổ tay anh, lòng bàn tay, không nhẹ không nặng. Như vậy vẫn chưa đủ, hắn còn dùng môi mình để hôn, từ xương cổ tay đến lòng bàn tay, rồi tiến lên phía trước, hôn nhẹ từng chút một, mỗi đốt ngón tay đều được hắn nhẹ nhàng hôn.

Ôn nhu và tinh tế, tựa như được cánh chim trắng tinh nhẹ nhàng nâng lên, đậu trên đám mây mềm mại.

Hạnh phúc đến không chân thật.

“Phương Phùng.”

“Ừm?”

“Cậu có phải… thật sự rất thích, rất thích tôi không?”

“Ừm,” Hắn mười ngón tay đan xen với Kiều Quân, hôn mu bàn tay anh. Hơi thở nóng bỏng khi nói chuyện lướt qua da thịt Kiều Quân, “Thích.”

“Không chỉ là thích,” Hắn ôm chặt Kiều Quân, để anh càng khắc sâu vào lòng n.g.ự.c hắn. Cằm hắn tựa lên đỉnh đầu Kiều Quân, nói, “Là yêu.”

“Kiều Quân, tôi yêu cậu.”

“Alpha, Beta, Omega, bất kể cậu là loại nào trong số đó, tôi đều yêu cậu, đều muốn trở thành sự tồn tại không thể chia lìa duy nhất định mệnh của cậu. Nếu Pheromone không thể khiến chúng ta tương liên, tôi sẽ hủy diệt tuyến thể của tôi, để nó vĩnh viễn chỉ trung thành với cậu.”

“Kiều Quân, vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên tôi, được không?”

Những lời Phương Phùng giấu đi không nói ra còn u ám hơn rất nhiều.

Những chấp niệm u tối đó quấn quýt dây dưa, gần như ngày qua ngày không kìm được muốn hóa thành thực chất quấn chặt lấy Kiều Quân, muốn hóa thành nhà giam kiên cố nhất, muốn bắt lấy Kiều Quân, muốn Kiều Quân chỉ nhìn thấy một mình hắn, chỉ mỉm cười với một mình hắn, chỉ gọi tên của hắn.

Chấp niệm như vậy đang ăn mòn hắn, mỗi phút mỗi giây.

Sinh vật Alpha như vậy có thiên tính cuồng nhiệt, một khi đã xác định mục tiêu, sẽ đến c.h.ế.t mới thôi.

Phương Phùng từ một ngày nào đó bắt đầu đã lảng vảng ở cái hồ sâu dục vọng u ám đến cực điểm, không thấy đáy này. Hắn thử hết lần này đến lần khác, từng lần từng lần một tiếp cận ranh giới mà Kiều Quân đã thiết lập cho hắn, nhìn Kiều Quân từng bước một lùi lại, cuối cùng —

Không còn đường lui.

Hắn đã được cho phép tiếp cận nơi sâu nhất trong nội tâm Kiều Quân.

Hắn có thể chạm vào linh hồn thuần trắng, hoàn toàn không biết gì về nguy hiểm kia. Đây là báu vật đẹp nhất mà chỉ có một mình hắn có thể thấy, chỉ có một mình hắn có thể có được.

Dã thú nội tâm thỏa mãn thở dài.

Phương Phùng đứng ở trung tâm hồ sâu, chậm rãi, chậm rãi duỗi tay nắm lấy cổ tay Kiều Quân. Nhìn như ôn nhu, nhưng đã là khóa lại gông cùm. Dục vọng dơ bẩn trong tay hắn lan tràn đến cánh tay thuần trắng của Kiều Quân. Kiều Quân hoàn toàn không phát giác, đôi mắt trong suốt kia nhìn hắn, chứa đầy ý cười vô tội.

Sẽ không bao giờ còn cơ hội chạy thoát.

Lời hắn không nói ra với Kiều Quân, kia so với lời thề càng giống như lời nguyền.

Ta vĩnh viễn sẽ không để ngươi rời khỏi bên cạnh ta.

Vĩnh viễn.

________________________________________

Những lời lưu luyến đến cực điểm dường như vẫn còn đọng lại bên tai, từng chữ, từng âm điệu.

Anh nghe thấy hắn nói, tôi yêu cậu.

Âm thanh kia dường như có ma lực không kể xiết. Cơn lốc xoáy ôn nhu vặn vẹo tất cả ý tưởng của anh. Chỉ là một từ ngắn ngủi, một âm điệu này, lại ẩn chứa rất nhiều, rất nhiều điều mà Kiều Quân không thể lập tức đọc hiểu.

Phương Phùng giao phó tình cảm như vậy trong tay anh. Đại dương mang tên "Ái" đó sâu thẳm đến rợn người. Kiều Quân còn chưa kịp nhìn rõ, liền đã chìm ngập trong đó trước.

Anh chỉ đột nhiên muốn nhìn vào mắt Phương Phùng, nhất định sẽ không lạnh lẽo giống đại dương này đi.

Anh muốn nói với Phương Phùng, Có thể hôn tôi một lần nữa không, như vậy tôi sẽ không sợ hãi.

Nếu là cậu nắm tay tôi, tôi nguyện ý một lần nữa đi đến đại dương mà tôi từng nghĩ cũng không chào đón tôi kia. Cậu nắm tay tôi, tôi sẽ không sợ.

Giống như cậu đã làm bấy lâu nay, đừng buông tôi ra.

Giấc mơ như vậy quá mức ngọt ngào.

Kiều Quân ngồi dậy, mặt đỏ bừng vì lời tự bạch trong mơ của chính mình. Anh dùng hai tay ôm mặt, dùng lòng bàn tay mu bàn tay có nhiệt độ tương đối thấp để hạ nhiệt cho mình, nhưng đỉnh tai vẫn hồng đến mức gần như muốn bốc khói.

Có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Kiều Quân ngẩng đầu. Phương Phùng đã tỉnh sớm hơn anh, mặc chỉnh tề, đứng ở cạnh cửa, mỉm cười nhìn anh: “Bữa sáng làm xong rồi, cùng ăn chứ?”

Nhìn thấy mặt hắn, khuôn mặt Kiều Quân vừa mới được làm lạnh hơi chút lại đỏ bừng bùng nổ. Anh cúi đầu nhìn cúc áo mình gần như toàn quân bị diệt và đôi chân lộ ra, vội vàng chỉnh đốn lại, ngồi rất đoan chính, không dám nhìn vào mắt Phương Phùng.

“Được, được, cậu chờ,” Anh không cẩn thận cắn phải lưỡi, khóc không ra nước mắt, càng cúi đầu nghịch cổ áo đã chỉnh sửa xong, “Cậu chờ tôi một chút là được, tôi mặc quần áo.”

“Được.”

Quá khác biệt.

Cảm giác hoàn toàn không giống như khi làm bạn bè.

Cho đến khi Kiều Quân thay quần áo xong, nhịp tim vẫn không bình ổn. Anh nhẹ nhàng dùng bàn tay áp vào vị trí trái tim, lòng bàn tay bị từng trận đánh thình thịch.

Rầu rĩ. Nhưng anh không chán ghét.

________________________________________

Bữa cơm diễn ra rất yên tĩnh.

Chỉ có tiếng va chạm nhỏ xíu giòn vang của bộ đồ ăn bằng sứ ngẫu nhiên phát ra, nhưng Kiều Quân lại quỷ dị nghe ra ý vị vui sướng. Nắng sớm sáng ngời tràn đầy căn nhà, mọi thứ đều viết lên những từ dày đặc.

Kiều Quân cẩn thận phân biệt.

Những từ đó là lặp lại, hai chữ tạo thành một từ — hạnh phúc.

Khiến người ta choáng váng.

Sau khi ăn xong hai người cùng nhau rửa dọn bộ đồ ăn. Phương Phùng nghiêng đầu, thấy sườn mặt Kiều Quân.

Môi anh có hình dáng xinh đẹp, ngày thường cho dù không cần cố ý cười, cũng cho người ta một ảo giác mỉm cười nhàn nhạt. Khi cúi đầu lau đĩa ăn trong tay, đôi mắt ôn nhu gần như hóa thành nước đường màu mật tan chảy ra.

Tóc hơi dài rủ xuống bên mặt, hơi lay động theo động tác. Nắng sớm quá tốt đẹp dệt thành một con sông sáng trong, sóng gợn chiếu vào khuôn mặt tố tĩnh, lắc lư nhẹ nhàng chậm chạp, mộng ảo đến không chân thật.

Phương Phùng chậm rãi cởi bao tay, hơi cúi người, hôn lên má anh.

Kiều Quân đứng hình ngay lập tức.

Tối qua hai người họ cùng tắm, lại ôm nhau rất lâu, lâu đến mức hơi thở trên người nhau hòa quyện, thâm nhập cốt tủy, biến thành một bộ phận khác của chính mình.

Phương Phùng vừa lại gần anh, tuyến thể anh liền bắt đầu nóng lên.

Pheromone khao khát có thể lại lần nữa tương dung.

Anh thậm chí không cảm thấy xấu hổ vì ý nghĩ như vậy. Tuân theo ý tưởng, thẳng thắn nghiêng mặt đi hôn Phương Phùng còn chưa đi xa, khóe môi, môi dưới, môi trên.

Phương Phùng mặc anh vụng về hôn, giúp anh cởi bao tay, vứt sang bên kia, ôm lấy eo anh, làm hai người dán vào nhau gần hơn. Hắn quá cao, Kiều Quân duỗi tay ôm lấy vai hắn, muốn hắn lại hạ thấp xuống một chút. Phương Phùng đương nhiên làm theo suy nghĩ của anh.

Vòi nước chưa khóa, dòng nước tinh tế rơi xuống, âm thanh tí tách tí tách, ai cũng không để ý tới.

back top