BÁC SĨ BETA XUI XẺO LUÔN BỊ CÁC ALPHA BÁ TỔNG GỌI DẬY LÚC NỬA ĐÊM

Chương 9

Tối hôm đó, tôi trằn trọc mãi đến nửa đêm vẫn không ngủ được.

Lúc trở mình, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, không ngờ lại là phòng của tôi.

Nửa đêm nửa hôm, là ai thế?

Tôi cầm gậy bóng chày mở cửa, đứng bên ngoài, lại là Phó Hằng.

Hắn vừa định nói, thấy cây gậy bóng chày trong tay tôi, sắc mặt liền thay đổi:

"Ai gây sự với cậu à?"

"Không phải."

Chỉ là phản xạ theo bản năng.

Trên người Phó Hằng dính hơi lạnh bên ngoài, tôi không thể để hắn đứng ở cửa, bèn cho hắn vào.

Ánh mắt tôi rơi vào bàn tay phải bị thương trước đó của hắn.

"Tay cậu, hết chưa?"

Ánh mắt Phó Hằng nhìn chằm chằm tôi, từ từ duỗi tay ra.

Trên khớp xương nhô ra, vài vết sẹo khủng khiếp lộ ra.

"Sao... sao vẫn còn như thế này?"

Chuyện đó đã xảy ra hai tháng rồi, tôi tưởng hắn đã khỏi từ lâu.

Nhưng không ngờ...

Bản năng bác sĩ của tôi lập tức hoạt động, tôi lấy hộp dụng cụ y tế ra và chuẩn bị chữa trị cho hắn.

"Tình trạng sẹo của cậu không tốt, phải loại bỏ lớp bề mặt trước, đắp thuốc nước vài ngày, đợi khi đóng vảy cũng không được cử động lung tung, không được cạy ra, biết không?"

Tôi chăm chú băng bó vết thương cho hắn.

Phó Hằng nghiêm túc nhìn tôi, nhìn rất lâu, rồi từ từ nói:

"Không biết."

Tôi ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn tôi nói:

"Nếu cậu không giúp, nó sẽ không lành được."

Tôi lại cảm thấy khó chịu.

Phó Hằng luôn như vậy, chỉ một câu nói thôi cũng đủ làm tim tôi chấn động.

Tôi cũng muốn giúp hắn.

Nhưng tôi chỉ là bác sĩ, tôi chỉ có thể làm những gì một bác sĩ có thể làm.

Những chuyện khác, tôi còn có thể giúp gì được nữa?

"Cậu đừng xem thường nó."

Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng dặn dò.

Phó Hằng không nói tiếp câu này.

Một lúc sau lại hỏi:

"Ban ngày cậu có đến nhà tôi không?"

"...Có."

"Cậu đến làm gì?"

"Tôi chỉ nhìn thôi, không vào."

"..."

Phó Hằng đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi đang bôi thuốc, đè tôi xuống ghế sofa:

"Hai tháng năm ngày không gặp, cậu chỉ đến nhìn một cái thôi sao?"

"Lâm Dụ, cậu đang nhìn cái gì? Hả?"

"Nếu cậu thực sự sắt đá, thì đừng bao giờ đến tìm tôi. Đừng đến nhìn một cái rồi lại bỏ đi, khiến tôi... Lâm Dụ... Lâm Dụ cậu sao thế?"

Tôi không muốn nghe nữa.

Nước mắt không kiểm soát được chảy ra khỏi khóe mắt.

Hắn hỏi tôi nhìn cái gì.

Thực ra tôi cũng không biết.

Nhìn Alpha của người khác sao?

Nhìn cậu và Omega của cậu ôm nhau ngọt ngào trong ngôi nhà đó sao?

Nhưng rõ ràng tôi là người vào ngôi nhà đó trước, tại sao lại để người khác dễ dàng bước vào như vậy?

Tôi cũng không muốn khóc.

Một Beta, khóc trước mặt một Alpha sắp kết hôn, quả là sự quyến rũ không biết liêm sỉ.

Nhưng tôi thực sự không thể kiềm chế được nữa.

 

 

back top