Ta không ngờ.
Chiêu thức vốn mang tâm tư khổ nhục kế này.
Lại có hiệu quả đến vậy.
Sư Tôn lại cho phép ta cùng hắn tắm chung Linh Tuyền để chữa thương!
Trời ơi, bánh từ trên trời rơi xuống rồi!
Ta nằm bò ở mép hàn đàm, mặt đỏ bừng, lén nhìn trộm mỹ nhân đang nghỉ ngơi đối diện qua kẽ tay.
Thân hình trắng nõn thon dài ẩn hiện dưới nước.
Đẹp quá!
Nóng bỏng quá!
Gợi cảm quá!
Mũi ta nóng ran, cơ thể cũng nóng ran.
Trong nhất thời không biết nên che mặt hay che bên dưới trước nữa.
Hệ thống vừa khử trùng trở về đã đụng phải cảnh này, suýt chút nữa lại sập máy.
Nó không nói nên lời:
【 Vết thương của ngươi không đau sao? Sao còn có tâm tư làm mấy trò này. 】
【 Thật ra cũng không đau lắm. 】
Lúc hành hình Sư Tôn đã đi theo canh giữ.
Ánh mắt lạnh lùng như lưỡi d.a.o đ.â.m vào người đệ tử chấp pháp.
Khiến cánh tay của vị sư huynh này còn run hơn cả ta, nửa điểm cũng không dám ra tay nặng.
【 Không đau mà ngươi còn giả vờ “in-g ỏn-g eo” ư? Ngươi là bị người ta bế về phải không? 】
【 Ngươi hiểu cái gì? 】
Ta ném cho nó ánh mắt chờ xem.
Ôm vết thương hừ một tiếng.
Sư Tôn đang nhắm mắt chịu đựng lập tức mở mắt ra, lo lắng ôm ta vào lòng.
“Sao vậy? Lại không thoải mái à?”
Ta vội vàng vùi mặt vào lòng hắn, tranh thủ thời gian hít hà thật sâu, yếu ớt nói:
“Sư Tôn, vết thương đau, huhuhu.”
Mỹ nhân đau lòng nhíu chặt mày, xoa xoa gáy ta an ủi, lại vuốt ve lưng ta truyền linh lực qua.
Ta đắm chìm trong hương thơm lạnh lẽo, thanh đạm mà câu dẫn của Sư Tôn, lấy cớ khó chịu mà sờ loạn cọ dầu một hồi.
Cảm ơn sự ban tặng của Đại sư huynh.
Cuốn «Bí Kíp Câu Dẫn Sư Tôn» ta trộm được từ chỗ hắn quả thực quá hữu dụng!
Quả nhiên.
Nước mắt là đôi tất đen đẹp nhất của một nam nhân.
Niên hạ biết làm nũng, niên thượng sẽ mềm lòng.
Trí tuệ của người xưa quả không lừa ta.
Hệ thống trợn mắt há hốc mồm:
【 Ngươi không phải nói muốn làm 1 sao? 】
Đồ low kém cỏi.
Ta khinh thường hừ một tiếng.
Mở mắt ra mà nhìn đi, thời đại đã thay đổi từ lâu rồi.
Kawaii cũng là 1!
