XUYÊN VÀO TRUYỆN TẤN GIANG LÀM ĐỆ TỬ, SƯ TÔN THANH LÃNH NUÔNG CHIỀU TA HẾT MỰC

Chương 14

Mở mắt ra lần nữa, ta đang ở công đường nha môn.

Một chậu nước lạnh tạt vào.

Huyện lệnh chất vấn ta tại sao phải g.i.ế.c cha ruột.

Ta kinh hãi lắc đầu, cố sức biện giải:

“Ta không có!”

“Ta không g.i.ế.c hắn..., hung thủ thật sự là... là...”

Cái tên đã thì thầm bên tai ngàn vạn lần nghẹn lại trong cổ họng.

Lại không thể phát ra âm thanh.

“Hung thủ là ai?”

Ta không nói.

Huyện quan phía trên cho rằng có đồng phạm, hạ lệnh dùng hình.

Gậy gộc, kẹp ngón, roi tẩm muối...

Từng loại hình cụ lướt qua da thịt.

Ta đau đớn kêu la không ngừng.

Đại thiếu gia kim chi ngọc diệp ngày xưa, nằm mềm nhũn trên đất như một con chó.

Nhưng ta vẫn cắn chặt răng chịu đựng.

Tại sao ư?

Không biết.

Ta chỉ biết làm phu quân, không thể đẩy nương tử ra chịu tội.

Hắn da thịt như ngọc, những thứ này chắc chắn không chịu nổi.

Xử án không có kết quả.

Huyện lệnh vội vàng kết thúc vụ án, vội vàng gán cho ta tội danh vì tình g.i.ế.c cha.

Chỉ chờ nửa tháng sau một chén rượu độc.

Lăng phủ rộng lớn mất chủ nhân, liền mặc sức cho bọn họ chia chác.

Ta nằm trên đống rơm lạnh lẽo rất nhiều ngày.

Kéo lê cơ thể đầy thương tích.

Chờ Hạc Thanh Y đến gặp ta một lần.

Nhưng hắn không đến.

Không một lần nào.

Thấy ngày hành hình sắp đến.

Hạc Thanh Y cuối cùng cũng đến.

Trong tay hắn xách một bầu rượu.

 

 

back top