Nhưng điều ta không ngờ tới là, ta vẫn quá lạc quan rồi.
Ta và vị công tử kia sắp lùi đến sát vách núi rồi, vẫn chưa đợi được viện trợ.
“Hai tên thị vệ của ngươi đâu rồi?” Ta hỏi khẽ.
“Chết rồi.” Vị công tử mím môi, nhẹ giọng đáp.
Ta lập tức nghẹn lời, còn muốn nói gì đó, hắn lại tiếp lời bổ sung:
“Trước đó bọn họ đã c.h.é.m g.i.ế.c một nhóm áo đen, không ngờ giờ lại đến thêm một nhóm nữa.”
Ta nghe vậy liếc mắt nhìn hắn đầy vô ngữ.
Sao không nói sớm!
Nói sớm ta đã không nhúng tay vào vũng nước đục này rồi, cứ tưởng chỉ có một tên thôi!
“Vậy chúng ta còn có thể đợi được viện trợ không?”
Giọng vị công tử lúc này càng lúc càng nhỏ dần: “Không đợi được đâu.”
Ta: ...
Thật sự phục rồi! Ngươi nói sớm chút đi! Nói sớm ta đã quay đầu về phủ Tướng Quân tìm viện trợ rồi.
Nếu không kịp quay lại thì cũng chỉ có một mình hắn chết, ta căn bản sẽ không sao, đâu đến nỗi rơi vào tình cảnh này!
Tuy nhiên, xét thấy lúc trước hắn cũng không biết đám áo đen này sẽ xuất hiện liên tục như vậy, ta quả thực không thể trách hắn điều gì.
Ta thở dài, đang chuẩn bị thử đưa hắn thoát khỏi vòng vây, hắn bỗng nhiên nói với ta:
“Hôm nay là ta đã liên lụy ngươi, nhưng ngươi thực sự không nên vì ta mà mất mạng ở nơi này.”
“Mục tiêu của bọn chúng là ta, lát nữa ta sẽ xông lên thu hút sự chú ý của bọn chúng, ngươi nhân cơ hội tìm đường trốn thoát, đừng quản ta.”
Hắn nói xong liền muốn vung kiếm xông lên, ta cắn răng, vẫn kịp tóm lấy tay hắn trước khi hắn lao ra.
Tuy rằng ta quả thực có oán trách hắn khiến ta lâm vào cảnh hiểm nguy, nhưng nghe hắn nói ra câu này, ta vẫn không thể trơ mắt nhìn hắn chịu chết.
Ta nhanh chóng liếc nhìn xuống vách núi, nảy ra một kế, mở lời hỏi:
“Ngươi tin ta không?”
“Tin.” Hắn đáp một cách dứt khoát.
“Ngươi...”
Nghe thấy câu trả lời kiên định như vậy của hắn, ta rất muốn nói ngươi tin ta như vậy không sợ ta hại ngươi sao?
Nhưng rõ ràng giờ không phải lúc để nói những lời nhàn rỗi này.
“Nắm chặt lấy ta.”
Ta không nói nhảm, nhanh chóng chộp lấy tay hắn, kéo hắn cùng nhau, quay người nhảy xuống vách núi.
