29. Sinh Nhật
So với thân ảnh gầy yếu thấp thỏm bất an của năm trước lúc này, hiện giờ Ngọc Viên giữa mày nhiều phần thong dong, khóe mắt thường xuyên mang theo ý cười rạng rỡ.
Mấy ngày hôm trước, quê quán Tần Chương Khâu lại gửi thư. Giữa những hàng chữ như cũ lộ ra sự chờ đợi đối với cháu đích tôn. Ngọc Viên đọc xong tin, trong lòng nổi lên gợn sóng. Sinh nhật Tần Chương Khâu 29 tuổi sắp tới rồi. Anh từ trước đến nay không quan tâm những điều này, nhưng mấy ngày nay tình cảm hai người vẫn luôn thăng ôn, rồi lại trong lòng hiểu rõ mà không nói ra mà vẫn duy trì khoảng cách vừa phải. Ngọc Viên có thể cảm nhận được sự ôn nhu bị Tần Chương Khâu kiềm chế, mấy ngày nay, sự ăn ý trong lòng hiểu rõ mà không nói ra cùng tình cảm lặng yên thăng ôn giữa hai người, làm nàng cảm thấy, là lúc làm mối quan hệ này bước ra một bước mới. Nàng cảm thấy mình đã chuẩn bị sẵn sàng.
Sinh nhật Tần Chương Khâu vốn nên là một ngày nghỉ ngơi, nhưng vừa vặn bộ đội có huấn luyện khẩn cấp. Anh sáng sớm liền ra cửa, ngay cả chính mình cũng đã quên cái ngày này. Trước khi đi, Ngọc Viên giúp anh sửa sang lại cổ áo, đột nhiên tiến lại gần nghiêm túc mà nhìn: "Sao cảm giác hôm nay Tần doanh trưởng tỏa ra vẻ tuấn lãng đặc biệt thế."
Tần Chương Khâu nghe vậy, khóe môi không tự giác nhếch lên, đáy mắt dấy lên một tia ý cười nhàn nhạt lại rõ ràng.
"Buổi tối sớm một chút trở về," nàng chớp chớp mắt, ngữ khí nhẹ nhàng, "Có một kinh hỉ chờ anh."
Tần Chương Khâu ở trong đầu cẩn thận suy tư, lại như thế nào cũng nhớ không ra hôm nay là ngày gì đặc biệt. Không phải ngày kỷ niệm kết hôn của họ, cũng không phải ngày lễ gì, càng không phải sinh nhật Ngọc Viên. Có lẽ là ngày lễ cô gái nào cũng để ý? Hoặc là nàng gặp được chuyện vui vẻ gì? Tần Chương Khâu âm thầm quyết định, mặc kệ là nguyên nhân gì, anh đều phải phối hợp thật tốt, không thể làm sự chờ mong của nàng thất bại.
Tóm lại, nhìn mặt mày nàng giấu không được sự vui sướng cùng chờ mong, đôi mắt luôn tươi đẹp kia sáng đến kinh người, anh liền cảm thấy, vô luận hôm nay là ngày nào, chỉ cần nàng có thể vui vẻ như vậy, hết thảy đều đáng giá.
Đợi anh ra cửa, Ngọc Viên liền hành động lên. Nàng đi trước Cung Tiêu Xã, dùng phiếu chứng tích góp đổi chút bột mì, thịt heo cùng trứng gà, lại hỏi dì Lý bên cạnh nhà làm mì trường thọ cần những gì.
"Ăn sinh nhật à?" Dì Lý cười nói, ánh mắt từ ái, “Vợ chồng trẻ tình cảm thật tốt.”
Tai Ngọc Viên hơi nóng, ngượng ngùng mà mím môi cười cười. Đang nói, Lý Hiểu Linh xách theo giỏ rau đi ngang qua, nghe thấy đối thoại lập tức thò qua: “Này! Hôm nay là sinh nhật Tần doanh trưởng à? Chị dâu sao không nói sớm! Buổi tối em cùng Triệu Vân cũng tới lây chút không khí vui mừng!”
Ngọc Viên đang muốn từ chối, Lý Hiểu Linh đã vội vàng xua tay: “Cứ nói vậy đi, em bảo Triệu Vân chuẩn bị rượu tới.”
Trong phòng bếp, Ngọc Viên thắt tạp dề bắt đầu bận rộn. Lúc nhào bột nàng hừ nhẹ điệu nhạc nhỏ, lúc tỉnh bột còn không quên đối với cục bột lẩm bẩm: "Mày cần phải cố gắng lên, cho tao thân thật dài." Lúc chuẩn bị thêm món ăn, nàng nếm nếm hương vị, vừa lòng gật đầu: "Không tồi không tồi, xem lần này có quyến rũ được anh ấy không."
Nàng nhớ tới Tần Chương Khâu mỗi lần ăn đến hợp khẩu vị, đôi mắt luôn nghiêm túc kia sẽ hơi hơi nheo lại, giống như con mèo lớn bị vuốt lông. Nghĩ đến đây, động tác trên tay nàng không khỏi càng nhẹ nhàng.
Sau giờ ngọ, Ngọc Viên còn tỉ mỉ làm một chiếc bánh kem nhỏ phiên bản gia đình.
Sắc trời dần tối, Ngọc Viên đốt đèn dầu hỏa, ánh sáng màu cam ôn nhu bao phủ căn nhà. Nàng đang lẩm bẩm “Mặt thật muốn cứng lại”, ngoài cửa viện lại truyền đến giọng lớn của Triệu Vân: “Chị dâu, chúng tôi tới quấy rầy!”
Ngọc Viên nhanh chóng ra nghênh đón, chỉ thấy Triệu Vân xách theo một bình rượu, Lý Hiểu Linh bưng một mâm đậu phộng mới vừa xào xong, hai vợ chồng cười tủm tỉm mà đứng ở cửa.
“Tần doanh trưởng còn chưa về sao?” Lý Hiểu Linh dò hỏi nhìn nhìn, “Huấn luyện còn chưa kết thúc? Chồng em cũng là vừa mới được thả về.”
“Lão Tần phỏng chừng còn phải một lát,” Triệu Vân giải thích, “Anh ấy phụ trách kết thúc công việc. Chúng ta vào nhà chờ trước nhé?”
Ba người vào nhà, Lý Hiểu Linh giúp Ngọc Viên đem thức ăn ủ ấm trong nồi mang ra, Triệu Vân thì sắp xếp chén đũa bên cạnh bàn. Nhìn đầy bàn thức ăn chuẩn bị tỉ mỉ cùng cái bánh kem nhỏ xinh kia, Lý Hiểu Linh chạm vào cánh tay Ngọc Viên, hạ giọng cười: “Chị dâu thật là có tâm, Tần doanh trưởng trở về nhìn thấy, không chừng cao hứng đến mức nào đâu.”
Mà lúc này, trên sân huấn luyện Tần Chương Khâu mới vừa làm xong tổng kết. Đột nhiên nhớ tới buổi sáng Ngọc Viên cố ý dặn dò anh sớm một chút đi trở về, trong lòng có chút hối lỗi. Anh tức khắc nóng lòng về nhà, sải bước mà chạy về.
Đẩy ra cửa viện, một luồng hương thức ăn quen thuộc ập vào mặt, còn kèm theo tiếng cười sang sảng của Triệu Vân. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, thấy Ngọc Viên đang cùng Lý Hiểu Linh nói chuyện, Triệu Vân thì đang nghịch chén rượu bên bàn. Trên bàn bày đầy thức ăn phong phú, ở giữa là một chén mì trường thọ, bên cạnh còn có cái bánh kem nhỏ.
“Này! Thọ tinh đã trở lại!” Triệu Vân người đầu tiên thấy anh, cười ầm ĩ lên.
Ngọc Viên nghe tiếng quay đầu, nhìn thấy anh, đáy mắt nháy mắt sáng lên, khóe môi cong lên.
Lý Hiểu Linh cũng cười trêu ghẹo: “Tần doanh trưởng mà không trở lại nữa, chị dâu phải mỏi mắt chờ mong!”
Bữa cơm sinh nhật đột ngột này vì sự gia nhập của vợ chồng Triệu Vân, phá lệ náo nhiệt. Triệu Vân vội vàng rót rượu, giọng nói lớn vang dội: “Lão Tần, sinh nhật vui vẻ! Ly này cần thiết phải làm!” Lý Hiểu Linh thì không ngừng khen tay nghề Ngọc Viên: “Món thịt kho tàu của chị dâu tuyệt cú mèo, còn thơm hơn tiệm cơm quốc doanh!”
Tần Chương Khâu dưới sự trêu chọc của chiến hữu cùng ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú của vợ, đáy lòng ấm áp tan chảy, thì ra hôm nay là sinh nhật mình. Những năm gần đây, anh sớm thành thói quen không đón sinh nhật, thậm chí chính mình đều sẽ quên cái ngày này. Ở bộ đội, sinh nhật chưa bao giờ là chuyện gì đáng giá đặc biệt chú ý, dần dần, anh cũng liền không còn để ở trong lòng.
Chính là giờ phút này, nhìn đầy bàn thức ăn chuẩn bị tỉ mỉ, cái bánh kem được làm có tâm kia, cùng ánh mắt chờ mong của Ngọc Viên, lòng anh lập tức mềm mại đến lạ lùng. Thì ra được người khác để ở trong lòng như vậy, là cảm giác này.
Anh tiếp nhận mì trường thọ Ngọc Viên đưa tới, ăn một miếng lớn, đối với ánh mắt chờ mong của nàng trịnh trọng gật đầu: “Ngon, là bát mì trường thọ tôi ăn qua ngon nhất.”
Triệu Vân thấy thế, dùng khuỷu tay chạm vào Lý Hiểu Linh, thấp giọng cười: “Nhìn lão Tần nhà tôi kìa, cái bộ dạng không đáng tiền này.” Lý Hiểu Linh hiểu ý, cũng mím miệng cười rộ lên.
Sau khi ăn xong, vợ chồng Triệu Vân biết điều mà đứng dậy cáo từ. “Không quấy rầy hai vợ chồng son tâm sự chuyện riêng tư.” Lý Hiểu Linh kéo tay Ngọc Viên lặng lẽ nói, “Chị dâu, ngày mai em tới giúp chị dọn dẹp.” Triệu Vân thì vỗ vỗ vai Tần Chương Khâu: “Đi rồi lão Tần, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng a!”
Không rõ có phải bị lời của gã Triệu Vân này ảnh hưởng tới hay không, Tần Chương Khâu nhìn thức ăn hôm nay được chuẩn bị tỉ mỉ, lại nhìn cô vợ rõ ràng đã trang điểm cẩn thận, nhịp tim đột nhiên nhanh hơn. Nhạy bén mà nhận thấy được, đêm nay tựa hồ có cái gì đó khác biệt.
Hơn nữa anh nhớ tới vừa rồi, lúc dùng cơm, Ngọc Viên cùng bình thường thật không giống nhau, đôi mắt sáng ngời kia lại thường xuyên ngước lên, cùng ánh mắt anh không hẹn mà gặp. Mỗi lần bốn mắt nhìn nhau, đều sẽ làm tim Tần Chương Khâu không tự chủ được mà lỡ một nhịp.
Anh còn chú ý tới nàng đêm nay cố ý mặc cái áo sơ mi hoa nhí màu nhạt anh từng khen, tóc cũng chải đến đặc biệt chỉnh tề, thậm chí cài lên một cái kẹp tóc nhỏ xinh. Hết thảy chi tiết này đều lộ ra sự không tầm thường.
Ánh nến lay động, chiếu rọi một nhiệt độ phòng ấm áp. Hai người vừa thu thập vừa nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên nhìn nhau cười, trong không khí tràn ngập ý vị mật ngọt nói không hết.
Đêm đã khuya, hai người thu thập thỏa đáng, nằm cạnh nhau ngồi ở mép giường đất. Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ giấy, rải xuống vầng sáng nhu hòa.
"Hôm nay nhận được tin của mẹ," Ngọc Viên mở miệng, ngữ khí rất là nhẹ nhàng, "Lại nhắc tới chuyện con cái."
Tần Chương Khâu hơi hơi dừng lại, nhìn về phía nàng: "Em nghĩ như thế nào?"
Ngọc Viên nghiêng đầu, đôi mắt cong thành hai vầng trăng non, nghịch ngợm mà nhìn anh: "Tôi a, đang nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, rốt cuộc là sinh một đứa giống anh cũ kỹ thì tốt, hay là sinh một đứa giống tôi thông minh lanh lợi thì tốt?" Nàng bỗng nhiên tiến lại gần chút, hạ giọng, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả qua bên tai anh: "Anh nói đi, Tần doanh trưởng?"
Rất ít thấy Ngọc Viên chủ động cùng nghịch ngợm như thế. Tần Chương Khâu chỉ cảm thấy tim đập chợt gia tốc, như là bị thứ gì đó mạnh mẽ đụng phải một chút.
Anh khẩn trương đến lòng bàn tay hơi hơi đổ mồ hôi, không tự giác mà nắm chặt lại buông ra, hầu kết trên dưới lăn động một chút, mới dùng giọng nói khàn khàn trầm thấp đáp: "Đều tốt… Đều nghe em."
Ngọc Viên nhìn bộ dạng khẩn trương hiếm thấy này của anh, ý cười đáy mắt càng sâu. Nàng bỗng nhiên từ phía sau như làm ảo thuật lấy ra một cái túi vải nhỏ, đưa tới trước mặt anh: "Này, quà sinh nhật. Áo len tôi mới đan, so với năm trước có tiến bộ lớn hơn không, bảo đảm ấm áp vô cùng."
Tần Chương Khâu tiếp nhận chiếc áo len, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại mà ấm áp, tựa như cảm giác nàng mang lại cho người khác. Anh đang định mở miệng nói cái gì đó, lại thấy Ngọc Viên đột nhiên nghiêng đầu tiến lên, ở trên má anh nhanh như chớp mà hôn một cái.
Cái hôn thình lình xảy ra này làm hai người đều sững sờ một chút. Ngay sau đó, Tần Chương Khâu cười nhẹ một tiếng, duỗi tay đem nàng nhẹ nhàng ôm vào trong lòng. Ngọc Viên thuận thế dựa vào ngực anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, nhịn không được cũng nở nụ cười.
Trong bất tri bất giác, khoảng cách hai người càng ngày càng gần, hơi thở ấm áp của Tần Chương Khâu nhẹ nhàng lướt qua tóc mái nàng. Anh cúi đầu nhìn chăm chú nàng, ánh mắt mềm mại đến như là xuân thủy tan chảy, thâm tình kích động trong đó làm Ngọc Viên không khỏi ngừng lại hô hấp.
Tần Chương Khâu nhìn chăm chú khuôn mặt Ngọc Viên, ánh mắt dần dần mê ly. Hắn không tự chủ được tới gần, dưới ánh trăng, da thịt nàng phản chiếu ánh sáng như ngọc.
Đương hắn môi phủ lên nàng khi, cảm nhận được sự mềm mại cùng ngọt ngào không thể tưởng tượng được. Đôi môi nhẹ nhàng vuốt ve sự mềm mại của nàng. Giờ khắc này, hắn phảng phất bị lực lượng vô hình kéo, đắm chìm trong hơi thở ấm áp của nàng.
Tần Chương Khâu có chút hoảng loạn, động tác khó tránh khỏi vụng về và nóng nảy. Ngọc Viên không thoải mái mà nhíu mày, nhưng săn sóc mà không nói thẳng.
Trong quy luật khi nhanh khi chậm, khi nhẹ khi nặng, hai người rơi vào cảnh đẹp.
Anh cảm nhận được sự thay đổi của nàng, sự ẩm ướt ấm áp dần dần kia làm huyết mạch anh sôi sục. Hơi thở hai người đan chéo nhau, phảng phất sinh ra nên hợp nhau như thế.
Anh chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác thể xác và tinh thần hợp nhất như vậy.
