26. Hồng Thủy
Ngày tháng như suối nước lặng lẽ chảy trôi. Trong bất tri bất giác, Tần Chương Khâu đã kết thúc chương trình học tiến tu và thuận lợi trở lại bộ đội. Nửa năm xa cách khiến hai người có cảm giác xa lạ, nhưng đồng thời lại có một loại nội tâm rục rịch.
Tháng Bảy lặng yên tới, khu vực Tây Bắc chào đón mùa mưa hàng năm. Mưa to liên tục mấy ngày khiến nước sông nhanh chóng dâng lên. Trận hồng thủy mãnh liệt như mãnh thú nhào xuống hạ lưu, trong khoảnh khắc bao phủ mấy thôn trang, tình huống nguy cấp.
Đêm khuya, một trận kèn tập hợp dồn dập cắt qua sự yên lặng. Tần Chương Khâu lập tức bừng tỉnh từ trong giấc ngủ, nhanh chóng khoác quần áo. Ngọc Viên cũng tỉnh dậy theo, một bên giúp anh thu thập đồ che mưa cùng lương khô, một bên lo lắng sốt ruột hỏi: "Anh phải đi cứu trợ sao?" Giọng nàng hơi hơi run rẩy, trong mắt có chút lo lắng, chút không yên lòng.
"Mấy thôn dưới hạ lưu bị ngập, bộ đội phải đi cứu viện." Tần Chương Khâu thắt chặt dây lưng áo mưa, ngữ khí trầm ổn, "Mấy ngày nay sợ là không về được, em ở nhà khóa kỹ cửa, chăm sóc tốt bản thân."
"Em biết, anh nhất định phải chú ý an toàn…" Ngọc Viên đưa lương khô cho anh, đáy mắt tất cả đều là sự lưu luyến không rời. Tần Chương Khâu nhận lấy, dùng sức ôm cô, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên giữa hai hàng lông mày cô, ngay sau đó xoay người đi nhanh rời đi.
Hầu như đồng thời, nhà bên cạnh truyền đến tiếng đối thoại của Triệu Vân cùng Lý Hiểu Linh.
“Anh nhất định phải cẩn thận, em chờ anh trở về.” Giọng Lý Hiểu Linh mang theo tiếng khóc nức nở. “Yên tâm, anh cùng lão Tần sẽ chiếu cố lẫn nhau.” Triệu Vân trấn an vợ, bước nhanh ra cửa cùng Tần Chương Khâu hội hợp.
Không lâu sau, Triệu Vân cùng vợ vội vàng từ biệt, cùng Tần Chương Khâu hoàn toàn hòa vào trong bóng đêm.
Ngọc Viên cùng Lý Hiểu Linh nhìn nhau, đều thấy sự lo lắng trong mắt đối phương. Hai người an ủi lẫn nhau vài câu.
Ngọc Viên trở lại trong phòng, lòng lại tĩnh không xuống. Bỗng nhiên, nàng nhớ tới trong sách ở một lần sự kiện hồng thủy, Tần Chương Khâu trong lúc cứu trợ bị trọng thương, dẫn đến tật ở chân... Nghĩ đến đây, cả trái tim đều treo lên.
Không quá hai ngày, Lý Hiểu Linh bị khẩn cấp điều động đi bệnh viện huyện hỗ trợ. Biết được tin tức này, hai người lòng căng thẳng, tình huống như thế nào lại cần điều động nhân viên y tế?
“Chị dâu, em ở bệnh viện sẽ lưu ý tin tức Tần doanh trưởng, có tình huống liền nói cho chị.” Lý Hiểu Linh trước khi xuất phát cố ý tới trấn an Ngọc Viên. Ngọc Viên cảm kích gật đầu, nhìn theo nàng vội vàng rời đi.
Mấy ngày kế tiếp, Ngọc Viên cả ngày canh giữ bên radio, chặt chẽ chú ý tin tức khu vực gặp tai ương. Nghe nói tình hình tai nạn nghiêm trọng, các chiến sĩ không ngủ không nghỉ mà chiến đấu hăng hái, nàng ngày đêm khó an, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện.
Chiều ngày thứ tư, Lý Hiểu Linh vội vã tới: “Chị dâu, em ở bệnh viện nghe nói Tần doanh trưởng vì cứu viện bị nước lũ cuốn đi, bị thương nằm viện! Bất quá chị đừng vội…”
Ngọc Viên vừa nghe, cả trái tim nhắc tới cổ họng. Nàng nhớ rõ tình tiết trong sách, lần Tần Chương Khâu chịu thương này, tuyệt đối không nhẹ.
“Không được, tôi thế nào cũng phải tận mắt đi xem.” Ngọc Viên lập tức bắt đầu thu thập hành lý.
“Em đi cùng chị!” Lý Hiểu Linh không chút do dự, “Triệu Vân bọn họ đều ở tuyến đầu, chúng ta chiếu cố lẫn nhau.”
Dọc theo đường đi, lòng nàng đập thình thịch, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Tần Chương Khâu bị thương, càng nghĩ càng có chút lo lắng.
Đến phòng bệnh, nàng liếc mắt một cái liền thấy được Tần Chương Khâu trên giường bệnh. Anh cả người ướt đẫm, quân phục dính đầy bùn lầy, trên mặt, trên cánh tay đều có trầy da, sắc mặt tái nhợt.
Nhìn thấy Ngọc Viên xuất hiện trước mắt, Tần Chương Khâu rõ ràng sững sờ một chút, buột miệng thốt ra: “Sao em lại tới đây?” Giọng anh có chút khàn khàn, trong lời nói tràn đầy kinh ngạc, nhưng trong mắt lại không giấu được ánh sáng mừng rỡ.
Nhưng ngay sau đó nghĩ đến bộ dạng chật vật của mình giờ phút này, nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm: “Không phải đã bảo Triệu Vân dặn dò vợ hắn đừng nói cho em sao… Tôi không sao.”
"Anh đều bị thương thành như vậy, tôi làm sao có thể an tâm trở về?" Ngọc Viên bước nhanh đi đến mép giường, nắm lấy tay anh. "Có đau không? Bác sĩ nói thế nào?"
Tần Chương Khâu vốn hạ quyết tâm không cho nàng lo lắng, nhưng khi thật nhìn thấy nàng xuất hiện trước mặt mình, trong lòng lại ấm áp và mềm mại. Anh lắc đầu, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, chút thương ngoài da, qua mấy ngày là tốt rồi."
Ngọc Viên lại thoáng nhìn thấy chân anh được bó thạch cao, căn bản không tin lời anh nói, nhíu mày nói: "Đây đâu phải là vết thương nhỏ? Anh đừng gạt tôi."
Mấy chiến sĩ giường bên cạnh cũng có người nhà bầu bạn, lúc này đều lẳng lặng vọng lại đây.
Tần Chương Khâu quanh năm bên ngoài dẫn quân, bị thương vốn là chuyện thường ngày, chưa từng có người nào khẩn trương vì anh như vậy. Giờ phút này bị Ngọc Viên nắm chặt tay, anh bỗng nhiên cảm thấy, có người vướng bận, có người chăm sóc tư vị, thì ra lại tốt đến thế.
Triệu Vân ở một bên trêu ghẹo: “Lão Tần, đãi ngộ của anh lần này có thể so chúng tôi mạnh hơn nhiều.”
Lý Hiểu Linh nhẹ nhàng kéo ống tay áo chồng, ý bảo hắn đừng quấy rầy thời khắc ôn nhu của đôi vợ chồng này.
Anh nhịn không được vẫn luôn nhìn nàng, ánh mắt cơ hồ luyến tiếc dời đi. Chiến hữu bên cạnh làm mặt quỷ, cười đến bỡn cợt. Tần Chương Khâu lại dường như không hề hay biết, chỉ cảm thấy cả trái tim đều bị bóng dáng Ngọc Viên chiếm đầy tràn.
"Thật sự không sao, dưỡng mấy ngày thì tốt rồi." Anh thấp giọng nói lại một lần, lần này ngữ khí mềm mại hơn rất nhiều. Ngọc Viên lại không tin, kiên trì hỏi: "Rốt cuộc bị thương ở đâu? Anh một năm một mười nói cho tôi."
Tần Chương Khâu rốt cuộc thành thật công đạo: "Chân trái trong lúc cứu người đụng vào vật cứng, có chút nứt xương, đầu gối phải cũng khái bị thương.”
Tần Chương Khâu nhìn ánh mắt quan tâm của Ngọc Viên, biết không thể gạt được, rốt cuộc thở dài một tiếng, thành thật công đạo nói: "Lúc cứu viện nước chảy quá gấp, có vật cứng xông tới đụng vào chân trái, nói là có chút nứt xương. Đầu gối phải cũng là lúc khuân vác bao cát bị trầy xước, phải khâu….”
Anh thấy vành mắt Ngọc Viên lại đỏ, vội vàng bổ sung nói, "Bất quá bác sĩ thật sự nói, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt, tuyệt đối sẽ không để lại di chứng. Em đừng lo lắng, thể chất tôi tốt, phục hồi nhanh thôi."
Ngọc Viên ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn thạch cao trên đùi anh, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, lại cố nén không rơi xuống.
Nàng cẩn thận xem xét vết thương của anh, phát hiện cánh tay anh còn có mấy chỗ trầy da, đau lòng đến giọng nói đều phát run: "Thương nặng như vậy, anh còn nói là thương ngoài da, nếu là lưu lại bệnh căn thì làm sao?"
Nàng nhớ tới đoạn tình tiết ghi lại trong sách, trong lòng nghĩ lại mà sợ. Nguyên tác Tần Chương Khâu chính là bởi vì lần cứu viện hồng thủy này bị thương chân, mỗi khi trời mưa dầm liền đau đớn khó nhịn, thậm chí ảnh hưởng về sau sự nghiệp quân lữ.
Nói rồi, Ngọc Viên đã đứng dậy đi đánh một chậu nước ấm, tẩm khăn lông ướt sau cẩn thận mà lau chùi khuôn mặt cho anh. Tần Chương Khâu có chút không được tự nhiên mà quay mặt đi: "Tôi tự mình làm được."
"Đừng nhúc nhích," Ngọc Viên nhẹ nhàng phù chính mặt anh, động tác ôn nhu lại không cho cự tuyệt, "Anh xem anh, trên mặt đều là giọt bùn, cũng không biết lau. " Ngón tay nàng cách khăn lông ấm áp nhẹ nhàng mơn trớn trán anh, mũi anh, tinh tế mà lau chùi. Khăn lông đến cổ anh dính nước bùn, nàng thả lực đạo càng thêm mềm nhẹ, sợ làm đau anh. Cuối cùng, nàng cầm lấy bàn tay che kín những vết hoa thương nhỏ của anh, đem lòng bàn tay anh mở ra trong lòng bàn tay mình, từ mu bàn tay dày rộng đến mỗi ngón tay, ngay cả bùn đất giữa kẽ ngón tay cũng bị nàng kiên nhẫn mà, từng chút từng chút lau đi.
Tần Chương Khâu chỉ cảm thấy nơi bị nàng chạm qua đều nổi lên một trận tê dại, cả trái tim như là ngâm mình trong nước ấm, đều mềm nhũn.
Lau xong mặt cùng ngón tay, Ngọc Viên lại muốn giúp anh lau cánh tay cùng phần trên cơ thể. Tần Chương Khâu tức khắc tai đỏ bừng, vội vàng đè lại tay nàng: "Những chỗ này tôi tự mình làm."
Ngọc Viên nhìn bộ dạng quẫn bách của anh, nhịn không được cười khẽ: "Đều bị thương thành như vậy còn thẹn thùng?" Nàng đem khăn lông đưa cho anh: "Vậy anh tự mình lau phần trên cơ thể."
Tần Chương Khâu một bên vụng về mà lau chùi phần trên cơ thể, lại nhịn không được trong lòng nổi lên một tia ngọt ngào.
"Tiếp theo anh cần phải nghe tôi," Ngọc Viên nhìn người đàn ông trước mắt, ngữ khí có chút nghiêm túc.
"Tĩnh dưỡng tốt, không được cậy mạnh, không được sớm về đơn vị, tôi sẽ mỗi ngày nhìn chằm chằm anh, nếu là làm tôi phát hiện anh không nghe lời…" Nàng nói tới đây, lại không biết nên uy hiếp như thế nào mới tốt, chỉ phải trừng mắt nhìn anh một cái, "Tôi liền mỗi ngày nấu thuốc đắng cho anh uống."
Tần Chương Khâu bị bộ dạng vừa đau lòng lại cường trang hung ác này của cô chọc cười, trong lòng ấm áp, phảng phất tất cả đau đớn đều giảm bớt rất nhiều. Anh nắm lấy tay nàng, đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay nàng nhẹ nhàng hoa vòng, ôn nhu nói: "Được, đều nghe em. Em nói hướng đông tôi tuyệt không hướng tây."
Sáng sớm hôm sau, Ngọc Viên mượn bếp bệnh viện hầm canh xương. Khi nàng bưng canh nóng hổi trở lại phòng bệnh, Lý Hiểu Linh cũng mang theo đồ ăn Triệu Vân thích ăn tới.
“Thơm quá đi!” Triệu Vân khoa trương mà hít mũi, “Lão Tần, cái thương này của anh nhận được giá trị nha!” Ngọc Viên cười múc một chén cho mấy chiến sĩ giường bên: “Mọi người đều uống một chút, mấy ngày nay vất vả rồi.”
Lý Hiểu Linh lặng lẽ đối Triệu Vân nói: “Nhìn bọn họ như vậy, thật tốt.” Triệu Vân nắm lấy tay vợ: “Chờ nhiệm vụ kết thúc, anh cũng sẽ bầu bạn với em thật tốt.”
Tần Chương Khâu nhìn bóng dáng bận rộn của Ngọc Viên, trong lòng mềm thành một mảnh. Anh duỗi tay muốn tiếp nhận chén: "Tôi tự mình làm được."
“Không được,” Ngọc Viên nghiêng người tránh đi tay anh duỗi tới, ngữ khí kiên quyết, “Trên tay anh còn có thương tích đấy, tôi mớm cho anh.” Nói rồi đã múc một muỗng canh, cẩn thận thổi lạnh đưa tới bên môi anh.
Tần Chương Khâu trên mặt giả bộ “thật bó tay với em” bất đắc dĩ, khóe miệng lại lén lút giơ lên. Anh thuận theo mà uống xong muỗng canh kia, nước canh ấm áp một đường ấm đến tận trong lòng.
Đang âm thầm hưởng thụ đãi ngộ khó có được này, lại thấy động tác Ngọc Viên bỗng nhiên dừng lại. Nàng nhớ tới chuyện gã này bị thương muốn gạt nàng đã không phải lần đầu, đây là lần thứ hai.
Đem chén canh nhẹ nhàng đẩy về phía trong tầm tay anh: “Thôi, anh muốn tự mình làm thì tự mình làm đi.”
Tần Chương Khâu sững sờ, thấy rõ vợ thật muốn buông tay, tức khắc sợ hãi. “Khoan đã!” Anh vội vàng duỗi tay, lại “vô ý” tác động vết thương, nhẹ nhàng “Tê” một tiếng, mày nhíu lại, “Cái tay này… Đột nhiên không có sức lực.”
Ngọc Viên xem bộ dạng ra vẻ đáng thương này của anh, biết rõ có bảy phần là giả vờ, nhưng ánh mắt dừng lại trên thạch cao ở đùi anh thì, thôi, lần cuối.
Nàng một lần nữa bưng lên chén, cái muỗng nhẹ nhàng quấy trong chén canh, “Lần này là nhìn anh bị thương nặng.”
Tần Chương Khâu lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn áp sát vào cái thìa, anh nhìn bóng dáng nàng tinh tế thổi lạnh nước canh, có chút luyến tiếc đảo mắt.
“Ngon thật," thấy Ngọc Viên không có phản ứng mình, anh nói to hơn "Là canh tôi uống qua ngon nhất."
Ngọc Viên giương mắt xem bộ dạng cố tình khoe mẽ này của anh, nhịn không được cười: “Bớt làm trò này đi. Mau uống, lạnh liền không ngon nữa.”
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xạ tiến vào, vừa lúc dừng lại trên hai bàn tay đang nắm nhau. Tần Chương Khâu nhìn bộ dạng Ngọc Viên cẩn thận mớm canh cho anh, bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ bị thương cũng không phải chuyện xấu.
Ít nhất, có thể làm anh nhìn thấy cô vợ mình quan tâm anh như vậy, có thể hưởng thụ được sự chăm sóc tỉ mỉ của nàng, có thể làm nàng đem toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người mình. Nghĩ như vậy, anh thậm chí có chút hy vọng thời gian phục hồi có thể trôi qua chậm một chút.
