24. Tiểu Phu Thê
Theo lời mời của Ngọc Viên, Tần Chương Khâu liên tục mấy ngày đều gọi Triệu Vân đến nhà ăn cơm. Triệu Vân cũng không chút do dự, hắn còn mong ước ấy chứ.
Chiều tối mùng ba Tết, Ngọc Viên theo thường lệ chờ Tần Chương Khâu mang theo Triệu Vân về ăn cơm chiều. Mùa đông tương đối lạnh, đồ ăn làm lâu sẽ nguội, về cơ bản đều là chờ bọn họ sắp đến hoặc đã đến rồi mới bắt đầu xuống bếp nấu.
Đang chờ thì nghe được tiếng bước chân quen thuộc, cửa theo đó bị đẩy ra. Ngọc Viên ngẩng đầu nhìn một chút: “Hôm nay sao lại chỉ có mình anh về?” Cô vừa nói, vừa nhận lấy mũ Tần Chương Khâu đưa qua, phủi phủi tuyết trên người anh.
“Sao, hai người đón thế giới hai người còn chưa tốt à?” Tần Chương Khâu cố ý trêu chọc Ngọc Viên.
“Nói đứng đắn đi, cái gã nhà anh này,” Ngọc Viên nghe được nhịn không được đưa ngón tay chọc chọc lồng ngực rộng lớn của người đàn ông này. Tuy nhiên, anh đang mặc quần áo, nên cô chọc không tới cơ ngực.
Tần Chương Khâu nhân cơ hội bắt lấy ngón tay Ngọc Viên, ngón tay anh tận dụng mọi kẽ hở chen vào, hai bàn tay mười ngón đan vào nhau. “Tiểu tử kia đã lâu không về nhà, hai hôm trước đột nhiên xin phép nghỉ thăm người thân, hôm nay thu dọn đồ vật về nhà rồi.” Anh chậm rãi giải thích.
Đây là chuyện tốt, Ngọc Viên không nghĩ nhiều nữa, chui vào bếp chuẩn bị nấu cơm. Tần Chương Khâu theo sát phía sau. Ngọc Viên đẩy đẩy cái gã dính người này: “Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.” Người đàn ông này cười khẽ tái diễn câu nói đó.
Ngọc Viên nhịn không được thầm phun trào trong lòng: Thật là lời nói quê mùa!
Cứ để cho gã này làm một trận đi, anh xắt rau thật sự cũng không tệ lắm. Hai người ăn, đồ ăn liền không cần chuẩn bị nhiều như vậy. Rất nhanh đã làm xong.
Đã lâu chỉ có bữa tối của hai người, Tần Chương Khâu cảm thấy không khí đều thoải mái thanh tân, vẫn phải là như thế này mới được. Anh đại khái đoán được Triệu Vân tiểu tử kia tại sao đột nhiên về nhà. Trước kia sống chết không chịu về vì bảo trong nhà giục cưới, luôn tìm đối tượng cho hắn, hiện tại đột nhiên chủ động về, ai mà không biết muốn làm gì. Cũng tốt, có cô vợ mình thì không cần gã đó lão tới quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của anh nữa.
Ngọc Viên chỉ cảm thấy cảm xúc của người đàn ông này đêm nay có chút quá mức phấn khích, không biết đầu óc anh đang chứa đựng những tính toán gì.
“Đúng rồi, trước Tết thím Lưu Quyên nói với tôi, mùa xuân và mùa đông bên này rất khó ăn được rau dưa tươi, trừ làm đồ chua rau ngâm ra, còn đề nghị tôi đào một cái hầm, sau đầu xuân có thể thử trồng chút rau dưa. Mảnh đất ở cửa nhà chúng ta không nên lãng phí.” Trước đó có chút vội nên quên mất, hiện tại Ngọc Viên đột nhiên nhớ ra chuyện này.
Tần Chương Khâu nghe được lời này của Ngọc Viên có chút ngoài ý muốn, nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô: “Được, sau đầu xuân tôi sẽ làm, em có yêu cầu gì cứ việc đề xuất.” Ánh mắt anh không thể ngăn cản được sự dịu dàng. Hồi tưởng lại bộ dạng Ngọc Viên vừa mới đến đây, hiện tại cô càng ngày càng có dáng vẻ đảm đương làm chủ.
Tối nay, Ngọc Viên nằm trong lòng Tần Chương Khâu, một bên cảm thụ được lồng ngực ấm áp lại có độ đàn hồi, một bên cùng Tần Chương Khâu tinh tế kể lại sự sắp xếp của mình. Một đêm ôn nhu.
Mà bên này, Triệu Vân trở về sớm hơn dự kiến không ít. Vốn dĩ xin nghỉ thăm người thân khoảng nửa tháng, kết quả một tuần liền đã trở lại, cả người hớn hở, vừa đến doanh trại liền lập tức đệ trình đơn xin kết hôn.
“Thật sự, vợ tôi tốt lắm, lúc ở nhà trẻ mẫu giáo chúng tôi đã gặp nhau vài lần, coi như là thanh mai trúc mã, đây là duyên phận...” Triệu Vân ở bên tai Tần Chương Khâu đã nói không dưới mười lần chuyện hắn và cô vợ mình có duyên phận trời định. Tần Chương Khâu thật sự không nhịn được, một tay xách cổ áo hắn lên.
“Ai! Anh làm gì đó? Tôi sắp té ngã rồi.” Triệu Vân vừa lảo đảo vừa không tự giác bị Tần Chương Khâu xách cổ áo đi. “Tiểu tử cậu sơ với rèn luyện, chúng ta ra sân huấn luyện luyện tập.” Tần Chương Khâu quay đầu lại nói với Triệu Vân. Thật sự là chịu không nổi bộ dạng ngốc nghếch này của tiểu tử này, khi nào mới có thể trưởng thành giống anh đây.
Cùng ngày Triệu Vân trở về, Ngọc Viên đã biết tin tức này, nhưng không hiểu biết tinh tế lắm, cũng không hỏi Tần Chương Khâu.
Trong khu gia binh không ít người tò mò cô vợ này của Triệu Vân trông như thế nào, dù sao điều kiện nhà hắn hình như khá tốt, vẫn luôn là thanh niên tài tuấn được nhiều người trong khu gia binh xem trọng.
Kỳ thật cô cũng có chút tò mò, bất quá không thể không cảm thán, tốc độ kết hôn thời đại này quả thật mau.
Sau đầu xuân, nhiệm vụ huấn luyện của bộ đội cũng dần dần nặng nề lên. Tần Chương Khâu mỗi ngày trời chưa sáng đã ra cửa, cơm chiều cũng thường xuyên không thể cùng nhau ăn. Hai người tuy ở chung một mái nhà, có một đoạn thời gian lại giống như lệch múi giờ hiếm khi gặp mặt.
Đương nhiên đây là chỉ đơn phương Ngọc Viên, Tần Chương Khâu mỗi ngày vẫn có thể nhìn thấy Ngọc Viên, bất quá là bộ dạng cô lúc ngủ. Mỗi khi nhìn thấy, anh luôn cảm thấy cả người càng có lực lượng.
Đồng thời anh còn nhớ rõ cái hầm mà Ngọc Viên ngày đêm mong nhớ. Mỗi ngày anh sẽ dựa theo yêu cầu của Ngọc Viên, đồng thời cũng thỉnh giáo mấy chiến hữu quê ở phương Bắc, từng chút từng chút đào ở trong sân. Tần Chương Khâu rốt cuộc là người làm việc một tay cừ khôi, cái hầm này trong tay anh, thế mà thật sự mỗi ngày một hình dáng.
Vào một buổi sáng nọ, Ngọc Viên vừa tỉnh dậy liền phát hiện sự khác thường trong sân, đi ra xem, cái hầm cư nhiên đã đào xong, làm cô rất là kinh hỉ. Người đàn ông này quá có thể làm.
Cô tới nơi này, còn chưa ăn qua mấy lần rau dưa tươi đâu, đều là đồ phơi khô hoặc ướp chiếm đa số. Cái này cuối cùng cũng tốt, hiện giờ có cái hầm này, độn đồ ăn mùa thu, trữ lương mùa đông đều không lo. Cô nhìn mảnh đất hoang trong sân, trong lòng đã bắt đầu tính toán, tiếp theo có thể xem xét xới mảnh đất này, nghĩ xem có thể trồng chút đồ ăn gì.
Cũng may kỳ huấn luyện căng thẳng cuối cùng cũng qua đi. Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tần Chương Khâu khôi phục bình thường, mỗi ngày buổi tối có thể đúng hạn trở về ăn cơm chiều.
Mà bên Triệu Vân, báo cáo kết hôn cuối cùng cũng được duyệt. Hắn gấp không chờ nổi viết thư gửi về, cũng thông báo đã chuẩn bị báo cáo tùy quân.
Hôm nay tâm trạng Triệu Vân thật sự tốt, lì lợm la liếm muốn đến nhà Tần Chương Khâu ăn một bữa cơm. Tần Chương Khâu xem tiểu tử này cảm xúc hiếm khi liên tục phấn khích như vậy, hẳn là vui vẻ lắm: “Tôi phải về hỏi Ngọc Viên một chút, không thể đột nhiên đi như vậy.” Tần Chương Khâu mở lời.
“Tôi hiểu được, tôi hiểu được, nhà tôi cũng biết tôi ăn Tết đều ở nhà anh cọ ăn cọ uống, nên chuẩn bị không ít đồ vật, muốn tôi mang lại đây đưa cho chị dâu.” Triệu Vân gãi gãi đầu giải thích.
Vào buổi tối Tần Chương Khâu cùng Ngọc Viên nói đến chuyện này. Ngọc Viên sảng khoái đồng ý, chỉ là thêm một đôi chén đũa mà thôi, Triệu Vân cũng rất có chừng mực, cô không chán ghét.
“Hắn làm sao đột nhiên liền kết hôn vậy?” Ngọc Viên vẫn có chút tò mò.
“Trong nhà giới thiệu, liền nhìn vừa mắt ngay. Nghe hắn nói cô vợ hắn là hộ sĩ, sau này sẽ qua đây tùy quân, cùng tuổi tác em cũng xấp xỉ. Căn phòng bên cạnh nhà chúng ta vừa lúc còn chưa có người dọn đến, nếu hợp nhau, đến lúc đó em hằng ngày cũng có người tốt để trò chuyện.” Tần Chương Khâu khó được giải thích một đống lớn lời nói như vậy. “Không hợp cũng không quan hệ,” anh bổ sung.
“Nói đến, hắn ở bộ đội cũng coi như là thanh niên tài tuấn đi, sao trước kia không ai giới thiệu cho hắn?” Ngọc Viên nhịn không được hỏi.
“Ai nói không có?” Tần Chương Khâu nhìn đôi mắt nhỏ của Ngọc Viên liền muốn trêu chọc cô, bán cái nút. “Đừng treo khẩu vị tôi.” Ngọc Viên nính một chút cánh tay người đàn ông này. Quá cứng, nính không động.
Tần Chương Khâu ôm lấy Ngọc Viên, cằm gác ở trên vai cô: “Ai dám giới thiệu cho tiểu tử này, hắn chính là mỗi ngày ăn vạ nhà người ta cọ cơm, một bữa phải ăn được mấy chén. Những thím đó cũng không dám đi làm mai mối cho hắn nữa. Lương thực nhà mình còn không đủ ăn, còn đưa tới cái thùng cơm.” Ngọc Viên nhịn không được cười, là Triệu Vân có thể làm ra chuyện đó.
Lòng hiếu kỳ của Ngọc Viên lập tức được thỏa mãn, không hỏi nhiều nữa. Quay sang cùng Tần Chương Khâu thương lượng, lúc nào nên trồng gì trên mảnh đất trước sân.
Tần Chương Khâu ra ngoài sớm, tuổi còn nhỏ đã vào bộ đội, ở nhà thật sự không trải qua mấy năm việc nhà nông. Tuy rằng làm việc rất có sức lực, nhưng đối với việc trồng rau quả thật không có kinh nghiệm gì. Hai người thương lượng một chút, có thể tìm mấy thím trong sân có tự làm đất trồng rau để học hỏi kinh nghiệm.
Hai người đều là phái hành động, ngày hôm sau liền tìm người hỏi han, còn mang về được chút hạt giống người khác cho.
Tối nay, hai người ở trên bàn cơm liền tham thảo việc sửa sang lại vườn rau nhà mình. Cả hai đều phấn khích. Đột nhiên nghe được tiếng lách cách lạch cạch từ nhà bên cạnh truyền đến.
“Không phải nói phòng ở để lại cho Triệu Vân sao, muộn như vậy ai sẽ dọn đến chứ.” Ngọc Viên nhịn không được hỏi.
“Hẳn là Triệu Vân tiểu tử này ở phòng bên cạnh. Sáng nay hắn còn nói với tôi báo cáo tùy quân của cô vợ hắn cuối cùng cũng được phê duyệt, căn phòng bên cạnh này chính là cho hắn.” Tần Chương Khâu vừa nói vừa đứng dậy, chuẩn bị đi ra cửa nhìn xem phòng bên cạnh.
Ngọc Viên vốn dĩ muốn đi theo cùng nhau, nhưng bị Tần Chương Khâu ngăn cản: “Bên ngoài còn lạnh, em nghỉ ngơi đi, tôi đi xem tiểu tử này.”
Quả nhiên, gây ra động tĩnh bên cạnh chính là Triệu Vân. Hắn hưng phấn ngủ không được, liền nghĩ lại đây thu thập một chút. Vốn còn muốn sáng mai cho Tần Chương Khâu một cái kinh hách, không ngờ làm ra động tĩnh quá lớn, đem người ta gọi tới. Hắn bị ăn vài đạp vào mông, nhưng coi như cũng đã nghỉ ngơi rồi.
Ngày hôm sau, Triệu Vân được Tần Chương Khâu gọi tới nhà ăn một bữa cơm, bao lớn bao nhỏ lấy từ quê về cũng mang tới.
Sau đó hắn liền lợi dụng ban ngày tự mình tới quét tước an trí. Ngọc Viên cùng Tần Chương Khâu rảnh rỗi cũng sẽ hỗ trợ.
Một tháng sau, cô vợ Triệu Vân rốt cuộc cũng tới, tên là Lý Hiểu Linh, nhìn qua tú tú khí khí, nhưng nói chuyện làm việc có khung nhanh nhẹn. Bởi vì nguyên lai là hộ sĩ, khu vực Tây Bắc lại khan hiếm nhân viên y tế, ngày hôm sau liền đi phòng khám nơi đóng quân trình diện.
Là một người rất hấp tấp, làm mì phở nhất lưu. Triệu Vân vô cùng vô cùng đắc ý. Ngày đầu tiên an cư lạc nghiệp, hắn liền mời hai vợ chồng Ngọc Viên đến nhà ăn một bữa. Đôi tân hôn phu thê bên này cũng sống ngọt ngào, chỉ là Tần Chương Khâu có chút bất kham quấy rầy. Ban đầu chỉ có nhiều thời gian ở bên Triệu Vân lúc huấn luyện, hiện giờ về nhà cũng không được yên ổn, mỗi ngày đều bị khoe khoang.
Liên tục nửa tháng sau, Triệu Vân đột nhiên phát hiện, cô vợ nhà mình cái gì cũng tốt, nhưng chỉ biết làm mì phở mà thôi. Hắn nhịn không được trộm đi tìm Tần Chương Khâu thỉnh giáo nên làm thế nào để uyển chuyển khuyên vợ có thể cùng thím Ngọc Viên học nấu ăn.
Tần Chương Khâu đang sửa sang lại sổ tay huấn luyện, cũng không ngẩng đầu lên: “Tiểu tử cậu tư tưởng có phải hay không lùi lại?”
“Tôi lại làm sao vậy?” Triệu Vân cứng cổ nằm liệt trên ghế, bày ra tư thế làm mình làm mẩy.
Tần Chương Khâu rốt cuộc ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc: “Cậu tới nhà chúng tôi cọ giờ cơm, là cô vợ tôi một mình bận việc sao?”
Triệu Vân ngơ ngẩn. Hình ảnh trong đầu hiện lên, xác thật là mỗi lần đều có thể nhìn thấy Tần Chương Khâu hoặc là ở trước bệ bếp xào nấu, hoặc là ở một bên xắt rau. Hắn theo bản năng lắc đầu.
“Cậu sẽ không thật sự cho rằng việc nhà không mệt đi?” Tần Chương Khâu buông sổ tay, giọng nói trầm xuống: “Từ khi cô vợ cậu tới, quân trang cậu đều thẳng thắn hơn không ít, cả người đều cảm giác càng thoải mái thanh tân sạch sẽ. Mỗi lần đi nhà cậu đều là sạch sẽ, những việc này là gió thổi tới? Các cô ấy từ bỏ cuộc sống an ổn ở quê nhà tới khu vực gian khổ này tùy quân, để làm gì? Chỉ để cho cậu đương miễn phí bảo mẫu?”
Triệu Vân há hốc miệng, lời nói tắc ở trong cổ họng.
“Nàng không biết xào rau, cậu không thể học sao? Muốn đổi khẩu vị lúc đó chính cậu vén tay áo xuống bếp, có thể mệt cậu sao?” Tần Chương Khâu xoay người chăm chú nhìn hắn, hiếm khi kiên nhẫn nói: “Không chỉ là nấu cơm, chỉ cần ở nhà, việc gì có thể làm cậu đều nên chủ động đi làm. Chúng ta thường xuyên phải ra nhiệm vụ, ngày về không chừng. Cậu nghĩ xem sau này cô vợ cậu mang thai sinh nở hoặc là chiếu cố hài tử lúc chúng ta không nhất định có thể ở bên cạnh bầu bạn, chính cậu nghĩ xem có đau lòng không? Bình thường có thể ở nhà còn không nhiều lắm làm chút. Cậu cũng không phải không nhìn thấy một số thím trong sân kia vất vả bộ dạng. Cậu cam lòng làm cô vợ cậu cũng như vậy sao?” Tần Chương Khâu nói nói phảng phất đều có thể tưởng tượng đến hình ảnh kia, có chút nói không được nữa. Anh luôn cảm thấy thực mắc nợ Ngọc Viên.
Triệu Vân cũng không phải là đồ ngốc, cũng không phải không có lương tâm. Bị nói như vậy, hắn cảm thấy rất hổ thẹn. Lão Tần phê bình đúng, hắn thật là cái trứng hồ đồ.
Thím Lưu Quyên tới thăm đôi vợ chồng nhỏ này vài lần, muốn xem cô vợ mới đến thích ứng hay không. Vài lần giao thiệp xuống dưới, Lưu Quyên liền hoàn toàn yên tâm.
