“Cái gì, cậu kết hôn!” Tiêu Hàng nghe tin này mà cảm giác cằm như muốn rớt xuống.
Vu Tri Viễn vừa từ Ủy ban Nhân dân trở về, trên tay cậu giơ quyển sổ đỏ: “Đúng vậy, mới đi đăng ký, còn nóng hổi đây, cậu muốn xem không?”
Tiêu Hàng vội vàng lắc đầu: “Thôi khỏi, nhưng chúc mừng cậu nhé.”
“Cảm ơn nha, mà tôi muốn mời cậu làm phù rể cho tôi được không?”
Tiêu Hàng rất hào hứng: “Đương nhiên được rồi, khi nào thế?”
“Tháng sau, ngày mười tám.”
“Được được, tôi nhất định sẽ đến trước vài ngày tìm cậu.”
Cúp điện thoại, Vu Tri Viễn lười biếng ngả lưng trên ghế sô pha, mở quyển sổ hôn thú màu đỏ ra. Trên ảnh, hai người ngồi ngay ngắn bên nhau, nụ cười rạng rỡ như hoa.
Vu Tri Viễn cảm thấy mọi thứ thật không tưởng. Cậu còn chưa tốt nghiệp, đã trở thành người có gia đình rồi.
“Em đang nhìn gì đó?” Giọng Khương Phái Lâm vọng xuống từ phía trên đầu cậu.
“Đang xem giấy hôn thú.”
Khương Phái Lâm cười, rút quyển sổ đỏ từ tay Vu Tri Viễn: “Cái này có gì đẹp, người thật đứng ngay trước mặt em đây, em có thể ngắm tùy thích.”
Nói rồi Khương Phái Lâm ghé sát mặt lại. Chiếc sô pha dù rộng nhưng chứa hai người đàn ông cũng trở nên chật chội.
“Anh làm gì vậy?” Vu Tri Viễn dịch ra sau một chút, đụng phải lưng ghế, cậu đành phải nghiêng người về phía trước, không ngờ môi lại chạm vào Khương Phái Lâm.
Cả hai đều sững sờ. Vu Tri Viễn ngượng ngùng cúi đầu, trên đỉnh đầu cậu là tiếng hít thở nặng nề của Khương Phái Lâm.
“Không phải em hôn anh trước sao? Sao lại làm như là anh bắt nạt em vậy?”
Khương Phái Lâm dùng tay nhẹ nhàng nâng cằm Vu Tri Viễn, cứ thế cúi xuống hôn. Lưỡi anh thẳng thắn tiến vào, thăm dò trong khoang miệng Vu Tri Viễn, muốn hòa quyện hơi thở của mình với cậu.
Ban đầu Vu Tri Viễn còn cảm thấy khó thích ứng, cậu vùi mặt vào hõm vai Khương Phái Lâm không lên tiếng, cả người truyền đến từng đợt run rẩy.
Khương Phái Lâm quỳ gối trên sô pha, dùng môi lau đi nước mắt của Vu Tri Viễn, giọng nói đầy yêu thương: “Đừng chịu đựng, cứ gọi ra đi, bảo bối.”
“Vâng…”
Lời vừa dứt, những âm thanh ngắt quãng thoát ra từ miệng Vu Tri Viễn, cùng với những tiếng thở dốc nặng nhọc, dồn dập không ngừng.
Không biết bao lâu sau, khi Khương Phái Lâm phát ra tiếng gầm gừ cuối cùng, mọi thứ cuối cùng cũng lắng dịu.
Vu Tri Viễn nằm rũ rượi trên sô pha, tay chân mềm nhũn không còn chút sức lực, giọng nói cũng khản đặc. Cậu nhìn Khương Phái Lâm với ánh mắt trách móc, như thể lên án anh đã quá mức.
Bị người yêu nhìn chằm chằm đầy ngượng ngùng, Khương Phái Lâm đành cúi xuống hôn lên người Vu Tri Viễn: “Thực xin lỗi bảo bối, lần sau anh nhất định sẽ kiềm chế một chút.”
Vu Tri Viễn trợn trắng mắt, rõ ràng là không tin lời hứa này.
“Ha ha.” Biết suy nghĩ trong lòng bị lộ tẩy, Khương Phái Lâm chỉ có thể dùng tiếng cười để che giấu sự xấu hổ. Sau đó, anh bế Vu Tri Viễn lên, đi về phía phòng tắm.
Vu Tri Viễn mệt mỏi không muốn nói chuyện, cả người mềm nhũn mặc Khương Phái Lâm giúp mình tắm rửa.
Tắm xong, hai người nằm trên giường. Mỗi hơi thở đều phảng phất hương thơm dịu nhẹ sau khi tắm của đối phương, thật quyến rũ.
Khương Phái Lâm ôm chặt người bên cạnh: “Tiểu Viễn, cảm ơn em đã đồng ý kết hôn với anh, anh cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.”
Vu Tri Viễn nghe xúc động: “Anh thật sến súa, ngủ đi.”
“Vâng lệnh, anh ngủ ngay đây.”
.
“Chà, cậu mặc bộ này đẹp trai quá đi.” Tiêu Hàng dựa vào tường nhìn Vu Tri Viễn trong bộ lễ phục trắng, không ngừng tán thưởng.
Vu Tri Viễn ngồi vững vàng trước bàn trang điểm, để chuyên viên lo liệu việc hóa trang.
“Thật không? Tôi còn lo là không hợp.” Cậu nói với chút căng thẳng, vì lát nữa phải đối diện với đông đảo khách khứa.
“Anh em của tôi, cậu cực kỳ đẹp trai!” Tiêu Hàng lớn tiếng khen ngợi, dùng máy ảnh trong tay chụp liên tục.
Có lẽ vì lời Tiêu Hàng nói đã có tác dụng, Vu Tri Viễn cảm thấy không còn quá căng thẳng nữa.
“Xong rồi ạ, ngài xem có vừa ý không.”
Chuyên viên vừa nói, Vu Tri Viễn liền nhìn vào gương. Mái tóc đen nhánh được chải gọn sang hai bên, để lộ vầng trán đầy đặn. Gương mặt cậu nhìn không còn vẻ ngoan ngoãn thường ngày, mà thêm vài phần chững chạc.
“Tiểu Viễn, qua xem màn hình tôi này.” Tiêu Hàng gọi.
Vu Tri Viễn quay đầu lại, đôi mắt cong cong, khóe môi hơi mỉm cười.
“Cho tôi xem.” Vu Tri Viễn đưa tay ra.
Tiêu Hàng đưa điện thoại cho cậu. Hai người cúi người nhìn những bức ảnh trong album.
“Thế nào, kỹ thuật chụp ảnh của tôi vẫn ổn chứ!”
Vu Tri Viễn lướt qua từng tấm: “Cậu chụp rất tốt.”
“Đúng rồi, Khương tổng khi nào tới vậy?”
“Chắc là sắp rồi…”
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.
“Tôi đi mở cửa.” Vu Tri Viễn lập tức chạy đến cửa. Để tránh kéo dài thời gian, họ đã bỏ qua nghi thức làm khó khi đón rước.
“Đến rồi…”
Khương Phái Lâm trong tay đang cầm một bó hoa lớn. Khi anh nhìn thấy tạo hình của Vu Tri Viễn, anh sững sờ một chút, ngay sau đó nở nụ cười rạng rỡ.
“Tiểu Viễn, em hôm nay rất đẹp.”
Nghe người yêu ngây ngô nói, Vu Tri Viễn bật cười: “Anh hôm nay cũng rất bảnh bao, chúng ta đi thôi.”
Đoàn người huyên náo ngồi xe đi đến nhà cũ. Cha Khương, mẹ Khương đang ngồi trong phòng khách.
Cha Khương từ khi xuất viện đến nay, tinh thần đã tốt lên không ít, dù ý thức còn chưa hoàn toàn rõ ràng.
Hai vị tân nhân dưới sự vây quanh của mọi người sóng vai bước đi, sau đó cùng nhau dập đầu và kính trà cho trưởng bối.
Vu Tri Viễn kính trà xong, nhìn thấy bao lì xì lớn được trao, cậu thực sự vui mừng khôn xiết, khóe miệng không ngừng cong lên.
“Các con đứng lên đi, đứng lên đi.”
Nghe mẹ Khương nói, Khương Phái Lâm đỡ Vu Tri Viễn đứng dậy. Cả nhà ngồi trên sô pha chụp ảnh chung.
Vu Tri Viễn vừa sửa lại tư thế ngồi, liền cảm thấy một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu.
Cậu liếc mắt qua, còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy một giọng nói: “Đừng nhìn anh, nhìn ống kính.”
Vu Tri Viễn ngoan ngoãn quay lại đầu.
Nhìn thấy ngón tay của nhiếp ảnh gia không ngừng bấm nút chụp. Lúc này, họ đã chính thức trở thành người một nhà.
