XUYÊN THÀNH NAM PHỤ PHÁO HÔI, TA CÓ THIÊN PHÚ DỊ BẨM TRONG VIỆC VE VÃN PHẢN DIỆN

Chương 8

Tôi hoàn toàn bó tay, gầm gừ với nó:

"Đừng nói nhảm! Bây giờ làm sao? Nhiệm vụ của ta có phải là hỏng bét rồi không?"

『Không đâu không đâu! Ký chủ, chuyện này thực ra có một giải pháp vô cùng hoàn hảo!』

Hệ thống lập tức lấy lại tinh thần, cười hì hì đề nghị:

『Ta sẽ lập tức xin hệ thống chính chuyển đổi loại nhiệm vụ của ngài sang chuyên mục cũ của ta.』

『Sau đó ngài có thể tiếp nối tiến độ 93% hiện tại, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ chuyên mục!』

Tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ chuyên mục?

Chuyên mục nào?

Cái chuyên mục PO Văn song nam chủ đó sao?

... Hình như, cũng không tệ.

Tôi lại đưa tay vuốt mặt.

Lòng bàn tay che kín khóe miệng không thể kìm được đang nhếch lên.

Cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mà chất vấn:

"Lần này ngươi có đáng tin không?"

『Đảm bảo luôn Ký chủ! Đây là nghề cũ của ta mà!』

Tôi cười đến vai run nhẹ, tay vẫn che chặt miệng:

"Được, vậy làm theo lời ngươi nói đi."

Tin xấu:

Tôi đã làm nhiệm vụ hắc hóa vô ích suốt mười mấy năm.

Tin tốt:

Bây giờ tôi đã đổi nhiệm vụ rồi.

Mấy trăm GB 'tài liệu học tập' đã tồn tại trong ổ đĩa D của máy tính năm xưa,

cuối cùng cũng sắp có đất dụng võ rồi.

Trước khi Trình Vọng về phủ, tôi rảnh rỗi, thoải mái ngâm mình trong bồn nước nóng.

Hệ thống cứ lải nhải bên tai tôi:

『Ký chủ, trước đây ta còn thắc mắc, sao ngài cứ hỏi ta có cách nào mới để hành hạ người khác không.』

『Ta còn tưởng là ngài có sở thích đặc biệt gì đó, hóa ra, tất cả đều là vì hoàn thành nhiệm vụ hắc hóa kia à.』

Tôi bơi mấy cánh hoa trên mặt nước, không đáp lời.

Chủ đề này, đồ ngốc mới trả lời.

Hệ thống lại không chịu dừng, cứ luyên thuyên mãi:

『Ký chủ, ngài là trai thẳng sao? Nếu nhiệm vụ sắp tới ngài cảm thấy khó xử, chúng ta cũng có thể xin đổi lại.』

Tôi: "..."

Cái hệ thống này có phải thiếu một cọng dây thần kinh không?

Nó nhìn ra được tôi khó xử ở chỗ nào?

Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được:

"Hệ thống, trước khi nhận ký chủ, ngươi không điều tra lý lịch à?"

Giọng nó vô tội:

『Có chứ, hồ sơ ghi rõ ràng ngài độc thân từ trong bụng mẹ hơn hai mươi năm mà.』

"Vậy ngươi có biết tại sao ta không yêu đương không?"

『Vì sao?』

Tôi cười khẩy:

"Vì không có hứng thú với phụ nữ, lại chưa gặp được người đàn ông nào lọt vào mắt."

Hệ thống suy ngẫm một lát, bỗng nhiên tỉnh ngộ:

『Ký chủ, ngài sớm đã để mắt đến phản diện rồi à.』

Câu này thậm chí không phải là câu hỏi nghi vấn.

Nói xong nó tự cảm thán:

『Thảo nào hai chúng ta 'ông nói gà bà nói vịt' mười mấy năm, mà lại không phát hiện ra chút gì không đúng.』

『Ký chủ nhà ai làm nhiệm vụ hắc hóa, lại còn ngày ngày tìm đủ cách cung phụng đối tượng nhiệm vụ ăn ngon mặc đẹp?』

『Lại còn bắt người ta gọi mình là Chủ nhân, còn vét sạch điểm tích lũy mua thuốc chữa bệnh cho hắn... Nói trắng ra, đây chẳng phải là ve vãn nhau giữa hai vợ chồng trẻ sao?』

Tôi: "..."

Lúc này thì nó lại thông minh rồi.

Vốn dĩ, nếu theo tuyến 'nhiệm vụ hắc hóa' mà tôi vẫn tưởng.

Đợi Trình Vọng mua bánh về.

Tôi nên trước mặt hắn ban tặng cho người khác.

Còn phải bắt hắn tự tay đưa đi.

Nhưng bây giờ nhiệm vụ đã được hoán đổi, tôi lập tức thay đổi ý định.

Sau khi tắm rửa thay y phục, tôi bảo Trình Vọng mang bánh vào phòng ngủ.

Bản thân hắn còn chưa kịp thay áo khoác ngoài, vạt áo bị tuyết tan làm ướt một mảng sâu.

Ngón tay cầm hộp bánh cũng lạnh đến đỏ ửng, nhưng vẫn cầm rất chắc chắn.

"Chủ nhân, bánh mua về rồi."

Trong phòng lò sưởi cháy rất mạnh.

Tôi chỉ mặc áo lót tựa vào đầu giường, móc tay về phía hắn:

"Đến gần đút cho ta."

Trình Vọng theo bản năng tiến lên hai bước, rồi lại dừng lại:

"Người ta mang hơi lạnh nặng, sợ lây cho Chủ nhân."

Tôi liếc hắn:

"Vậy ngươi định để ta nhìn thấy mà không ăn được, trực tiếp c.h.ế.t đói sao?"

"..."

Hắn ngước mắt nhìn tôi một cái, khẽ đề nghị:

"Chủ nhân chi bằng mặc thêm y phục."

"Được."

Tôi thuận theo gật đầu, đứng dậy, dang hai tay ra.

"Vậy ngươi giúp ta thay y phục đi."

Trước đây vì không quen được người khác hầu hạ sát thân, tôi luôn tự mình mặc quần áo tắm rửa.

Trình Vọng đi theo tôi nhiều năm như vậy, biết rõ hơn ai hết.

Thấy tôi không giống nói đùa, hắn không hỏi vì sao, chỉ bưng hộp bánh lùi ra sau nửa bước:

"Tay ta lạnh, sợ làm Chủ nhân bị cóng."

Cái gì mà bảy lạnh tám lạnh, thật lắm chuyện.

Tôi không kiên nhẫn quay người lại, nhanh nhẹn nhón một miếng bánh nhét vào miệng hắn:

"Nói ít thôi, làm nhiều vào."

Giật lấy đĩa bánh đặt xuống bàn, tôi đứng lại trước mặt hắn, dang rộng hai tay:

"Thay y phục."

Trình Vọng ngậm miếng bánh, trong mắt dường như có ánh nến khẽ nhảy múa.

Im lặng không nói gì, nâng tay, trải áo khoác ngoài choàng lên vai tôi.

Khi cúi đầu thắt dây áo cho tôi, vành tai đỏ ửng của hắn lan dần xuống dưới cổ áo.

Tôi tò mò đưa tay chạm vào.

Trình Vọng khựng lại, ngạc nhiên ngẩng đầu.

 

back top