XUYÊN THÀNH NAM PHỤ PHÁO HÔI, TA CÓ THIÊN PHÚ DỊ BẨM TRONG VIỆC VE VÃN PHẢN DIỆN

Chương 10

Trình Vọng thành thạo bóc hai quả nho, đưa đến miệng tôi.

"Trông tươi lắm, Chủ nhân nếm thử xem có ngọt không."

Tôi há miệng ăn.

Quả thật ngọt.

Nhưng không che giấu được vị đắng trong lòng.

Nuôi thằng nhóc này mười mấy năm, vậy mà lại lén giấu tôi một chuyện lớn như vậy.

Càng nghĩ càng tức, khi Trình Vọng đưa nho đến lần nữa.

Tôi cắn hơi mạnh vào đầu ngón tay hắn, mài mài.

"Không ăn nữa, chẳng ngọt chút nào."

Ánh mắt thâm sâu của Trình Vọng dán chặt vào quả nho tôi đang ngậm ở khóe môi.

Bàn tay xòe ra, hứng dưới cằm tôi:

"Vậy thì không ăn nữa."

Tôi nhìn một chút lấp lánh còn đọng lại trên ngón tay hắn,

không nhịn được mặt nóng lên, nghiêng đầu nuốt quả nho xuống.

"Thôi, miễn cưỡng ăn vậy."

Trên đường về phủ, tôi ôm lò sưởi tay dựa vào thành xe.

Vẻ ngoài như đang suy tư, thực chất hoàn toàn là đang làm khó hệ thống:

"ngươi giúp ta tìm vài thứ đi."

『Thứ gì?』

"Thuốc xuân."

Hệ thống: 『¿¿¿Σ(゚∀゚ノ)ノ??? Ngài muốn dùng cái đó cho phản diện?』

Chắc là lần đầu gặp phải tôi mạnh bạo như vậy, hệ thống kinh ngạc tột độ.

『Không, Ký chủ... ngài... là vì sao vậy?』

Nó lại còn có mặt mũi hỏi.

Tôi thâm trầm liếc xéo:

"Vì ta mệnh khổ chứ sao."

"Không chỉ gặp phải một cái hệ thống hỏi gì cũng không biết, lại còn đụng phải một đối tượng công lược 'cực phẩm' nghi là dâm đãng (Dò mờ - D-M), c.h.ế.t sống không chịu hé miệng."

"Bọn ngươi như thế này, ta khó xử lắm chứ bộ."

Hệ thống nghe hiểu được ý ngoài lời của tôi, thở dài một hơi:

『Ký chủ, ngài không phải chỉ là giận hắn chuyện gì cũng giấu ngài sao, hà cớ gì lại trút giận lên ta.』

Nó cười hì hì một lúc, chợt nảy ra ý kiến:

『Nghe lời ta, ngài đi hỏi phản diện xin loại thuốc đó, cứ nói là... ngài muốn dùng với người khác.』

『Ta đảm bảo, hắn chắc chắn sẽ nổi điên lên, đến lúc đó ngài muốn biết gì, hắn đều phải thành thật khai báo.』

Tôi lập tức hào hứng:

"Thật sao?"

Hệ thống cam đoan:

『Nếu chiêu này không linh, ta biến thành quả bóng cho ngài đá chơi!』

Nói là làm.

Tôi đá chân vào người đối diện đang nhìn chằm chằm tôi.

"Ngươi đi, giúp ta tìm một thứ."

Cảnh tượng thành thật tưởng tượng không hề xuất hiện.

Trình Vọng sau khi nghe yêu cầu của tôi,

chỉ rủ mắt ngoan ngoãn đáp một tiếng "Vâng",

sau đó vén rèm xe gọi dừng xe, không nói hai lời liền xuống xe đi tìm thuốc cho tôi.

Tôi thậm chí còn không kịp ngăn hắn lại.

Đợi tôi về phủ thay một bộ y phục, Trình Vọng đã quay về. Hắn gõ nhẹ cửa phòng, đưa một chiếc bình sứ nhỏ, còn chu đáo dặn dò:

"Thuốc này cần dùng kèm với rượu, mới phát huy hết tác dụng."

Đợi hắn quay lưng rời khỏi sân, một người một hệ thống im lặng hồi lâu trước cửa.

Tôi xòe bàn tay còn lại ra, thâm trầm nói:

"Muốn đá bóng rồi."

Hệ thống: 『...』

Nó tự hoài nghi bản thân một lát, mới cười lấy lòng:

『Ký chủ, chuyện này... vẫn chưa xong đâu.』

Tôi bĩu môi: "ngươi còn muốn làm gì nữa?"

『Thế này, ngài bảo phản diện tìm cho ngài một đám cô gái xinh đẹp đến!』

Tôi: "Một đám?"

『Ừm... một người cũng được, đại khái là ý đó.』

Tôi làm theo lời nó.

Đi thẳng đến phòng Trình Vọng, lớn tiếng muốn hắn tìm một "cô gái xinh đẹp yếu đuối" đến.

Đối mặt với yêu cầu vô lý này của tôi, hắn vẫn không có phản ứng kịch liệt nào.

Chỉ là luôn không ngước mắt nhìn thẳng vào tôi, chỉ khẽ đáp lại một tiếng "Được".

Nói rồi liền muốn ra ngoài lo việc.

Nhưng nếu việc này thật sự để hắn làm xong, thì tôi và hệ thống lại khó xử thật rồi.

Tay tôi vẫn nắm chặt chiếc bình sứ, đưa tay chặn hắn lại:

"Trình Vọng, ta nói gì ngươi cũng làm theo sao?"

Có gió lướt qua, tóc tôi bay lên, lặng lẽ quấn vào tóc hắn.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng, rồi kiềm chế rụt tay lại, lùi ra sau nửa bước.

"Đương nhiên là nghe theo Chủ nhân."

"Thật sao."

Tôi nhẹ nhàng đẩy hắn lùi lại, quay người vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.

"Vậy Chủ nhân bây giờ không cần cô gái xinh đẹp nữa."

Tháo nút gỗ bình sứ, đưa miệng bình đến môi hắn, tôi hỏi:

"Không có rượu ngon, dùng tạm được không?"

Trong căn phòng tối mờ tĩnh lặng rất lâu, cho đến khi cổ tay tôi bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy.

Viên thuốc trong bình thuận thế lăn vào, tiếng nuốt rõ ràng khẽ lọt vào tai.

Giọng Trình Vọng vốn đã dễ nghe, lúc này áp sát bên tai, càng thêm khàn đặc:

"Đều nghe theo ngài."

Tôi chớp mắt, khi hắn cúi đầu áp môi đến, tôi nhắc nhở hệ thống.

"Nhanh, truyền mấy trăm GB tài liệu học tập ta bảo ngươi truyền vào não hắn đi."

...

Hệ thống tuy bị nhốt vào phòng tối, tiếng nhắc nhở vẫn 'đinh đinh' vang lên.

Liên tiếp năm tiếng sau, trong đầu hoàn toàn tĩnh lặng.

Tôi trong cơn mơ màng tỉnh táo lại vài phần.

Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn nến chập chờn,

tôi đối diện với đôi mắt Trình Vọng đang ở rất gần,

nhìn thấy sự cố chấp và tình cảm sâu kín đã giấu kín bấy lâu.

 

back top