Ta đứng dậy khỏi Long Ỷ, kéo y đứng lên.
"Ngươi đứng dậy trước đã."
Để một Hoàng đế quỳ ta, ta sợ giảm tuổi thọ.
Phó Thanh Chu đứng dậy, căng thẳng nhìn ta, giống như một phạm nhân đang chờ phán quyết.
Ta thở dài một hơi trong lòng.
Giận không?
Chắc chắn là giận.
Bị lừa gạt ba năm, ai mà không giận?
Nhưng cảm động không?
Cũng là thật sự cảm động.
Ta nhìn y, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
Hai chúng ta, một kẻ liều mạng tìm đường c.h.ế.t muốn làm đầy giá trị thù hận, một kẻ liều mạng phối hợp muốn làm đầy độ hảo cảm.
Kết quả, đã cứng rắn biến một tuyến phản diện nghịch tập, thành một tuyến tình yêu ngọt sủng.
Đây cũng coi là một kiểu song hướng lao tới nào đó đi.
"Phó Thanh Chu," ta mở lời, "ngươi vừa nói, giang sơn là của ta?"
Y sửng sốt một chút, sau đó mạnh mẽ gật đầu: "Phải."
"Vậy được," ta chỉ vào đống tấu chương trên đất, "mấy thứ này, ngươi phê duyệt thay ta."
Phó Thanh Chu: ?
Rõ ràng y không ngờ ta lại đưa ra yêu cầu như vậy.
"Sao vậy, quân vô hí ngôn (lời vua nói ra không thể rút lại)," ta nhướng mày, "Hoàng đế bệ hạ muốn hối hận?"
"Không hối hận." Y lập tức phản ứng lại, trên mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ, "Tuân lệnh, Bệ hạ của ta."
Hai chữ cuối cùng y gọi rất thâm thúy.
Mặt ta nóng bừng, quay đầu đi.
Ai là Bệ hạ của ngươi, vô liêm sỉ.
