“Ở đâu?”
Theo lộ trình hệ thống chỉ dẫn, tôi chạy như điên và cuối cùng phát hiện ra bóng dáng cậu ta ở hồ nước phía sau rừng cây của trường học.
Cậu ta đang vùng vẫy không ngừng trong nước, trông chừng sắp chìm hẳn. Tôi không kịp nghĩ nhiều, cởi áo ngoài ra và nhảy thẳng xuống.
Mãi mới bơi được đến bên cạnh cậu ta, tôi phát hiện dường như cậu ta đã hết sức lực và bắt đầu chìm xuống. Tim tôi thắt lại.
Không chút do dự, tôi túm lấy cánh tay cậu ta vắt lên vai, rồi vòng tay ôm eo cậu ta kéo lên bờ.
Cơ thể thiếu niên này kéo cậu ta bơi trong nước vẫn hơi tốn sức. Khi tôi dùng hết sức bình sinh kéo cậu ta lên bờ, tôi đã kiệt sức.
Quý Hàn Tinh nằm im lặng trên mặt đất, hoàn toàn hôn mê. Nếu không phải lồng n.g.ự.c cậu ta vẫn còn phập phồng yếu ớt, tôi đã nghĩ cậu ta c.h.ế.t rồi.
Tôi thực hiện hô hấp nhân tạo vài lần nhưng không thấy phản ứng.
Không được, không thể để cậu ta c.h.ế.t như vậy.
Tôi không kịp nghĩ nhiều, dùng sức mở môi cậu ta ra, hít một hơi thật sâu rồi cúi xuống ép miệng vào.
Sau vài lần hô hấp nhân tạo và hà hơi thổi ngạt liên tục, cuối cùng cậu ta cũng có phản ứng, đột ngột phun ra một bãi nước bẩn từ miệng.
Mí mắt cậu ta khẽ động đậy, thấy cậu ta sắp tỉnh, tôi vội vàng quay người trốn đi.
Tuyệt đối không thể để Quý Hàn Tinh phát hiện ra người cứu cậu ta là tôi.
Tôi trốn sau gốc cây, nhìn Quý Hàn Tinh từ từ tỉnh lại, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi yếu ớt đứng dậy từ trên đất.
Thấy ánh mắt cậu ta dừng lại ở một vật màu trắng, tim tôi "thịch" một cái.
Chết tiệt! Tôi quên mất lúc nãy vì cứu cậu ta mà tôi đã cởi áo ngoài.
Vì cậu ta tỉnh lại quá bất ngờ, tôi thậm chí còn không kịp nhặt nó về.
Không sao, không sao, đây là đồng phục học sinh, ai cũng có, cậu ta chắc sẽ không phát hiện ra gì.
Tôi sờ lên trái tim đang đập mạnh, bây giờ chỉ còn cách tự an ủi mình như vậy.
Ngẩng đầu lên lần nữa, tôi phát hiện Quý Hàn Tinh đã biến mất.
Tôi chui ra từ sau gốc cây, theo phản xạ đi về phía bờ hồ. Đi được hai bước, tôi đột nhiên nhận ra có điều gì đó không ổn.
Khoan đã.
Áo của ông đây đâu? Sao lại không thấy?!
