XUYÊN THÀNH ANH KẾ ĐỘC ÁC CỦA NHÂN VẬT THỤ CHÍNH VẠN NGƯỜI MÊ

Chương 16

 

Có lẽ Quý Hàn Tinh cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, cậu ta bắt đầu giãy giụa. Mồ hôi không ngừng tuôn ra, tình hình trông thực sự không tốt.

Không được, không thể đợi nữa, tôi phải nhanh chóng đưa cậu ta đến bệnh viện.

Ai ngờ tôi vừa ngồi xổm xuống cởi dây trói cho cậu ta thì đã bị cậu ta đè sấp xuống.

Hai tay cậu ta ôm chặt eo tôi, sức lực lớn đến kinh ngạc, tôi hoàn toàn không có sức phản kháng.

Không biết trên người tôi có mùi gì, cậu ta úp sấp lên người tôi, hít ngửi khắp nơi. Hormone nam tính dồn dập ập đến đầy tính xâm lược, giống như mãnh thú bắt được con mồi của mình đang do dự không biết nên ra tay từ đâu.

Nhìn vẻ mặt mất hết lý trí của cậu ta, tôi mới hiểu thế nào là gậy ông đập lưng ông.

Nếu không phải lúc nãy tôi đã đuổi hết đám tay sai đi, tôi cũng sẽ không rơi vào tình cảnh khó khăn này.

Thấy cậu ta sắp cắn vào cổ tôi, tôi không thể quản được nữa, “Này, Quý Hàn Tinh, cậu tỉnh lại đi!”

“Tôi là anh cậu! Diệp Quyển!”

Cậu ta dường như có chút phản ứng với tên tôi, lẩm bẩm trong miệng: “Quyển Quyển... Quyển Quyển...”

“Ai cho cậu gọi không lớn không nhỏ như vậy?” Nghe câu này, tôi không nhịn được vỗ vào đầu cậu ta một cái.

Hình như bị đau kích thích, cậu ta cuối cùng cũng lấy lại được chút lý trí, giật mạnh chiếc bịt mắt vướng víu ra và nhìn tôi.

“Anh...” Cậu ta mở đôi mắt mờ sương, lắp bắp gọi, trông vô cùng đáng thương.

Da gà toàn thân tôi nổi hết lên. Tôi gạt mạnh tay cậu ta đang nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, “Cậu làm gì đấy?”

“Đừng gọi tôi như vậy.”

Quý Hàn Tinh nghe vậy, mặt mày ủy khuất như một đứa trẻ bị bắt nạt, trông rất đáng thương.

“Cậu buông tôi ra trước, tôi đưa cậu đi tìm bác sĩ, nghe rõ chưa?” Tôi giãy giụa dưới người cậu ta nhưng vẫn không thoát ra được, đành phải dỗ dành.

Có lẽ thuốc đã ngấm, cậu ta hoàn toàn không nghe lọt lời tôi.

Dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, toàn thân đầm đìa mồ hôi như vừa ngâm trong nước, giọng khàn đặc, đáng sợ, “Anh... em muốn...”

Nói rồi, cậu ta tựa vào vai tôi, ghé sát tai tôi nói: “Anh...”

Tôi vừa định mắng cậu ta thì đột nhiên phát hiện có thứ gì đó đang chọc vào đùi tôi.

Tôi chợt nhận ra người trước mặt tôi là một người đàn ông, một người đàn ông đang rất nguy hiểm, chứ không phải nhân vật chính Thụ yếu ớt, dễ đẩy ngã như tôi vẫn tưởng.

Nhìn bộ phận nào đó đang sẵn sàng chiến đấu bên dưới của cậu ta, tôi dùng sức lắc đầu, “Không được... không được!”

Đúng lúc này, giọng nói của Ngô Trú vang lên như âm thanh trời ban, “Diệp Quyển! Quý Hàn Tinh có ở trong đó không?”

“Đúng... ưm ưm...” Tôi còn chưa nói xong đã bị Quý Hàn Tinh chặn miệng lại, môi lưỡi quấn quýt phát ra tiếng chùn chụt.

Khi tôi bị cậu ta hôn đến mức choáng váng đầu óc, dường như tôi nghe thấy giọng Hàn Quân, “Quyển Quyển... hôm đó là cậu cứu tôi sao?”

Tôi ngây người một thoáng. Quý Hàn Tinh dường như nhận ra tôi mất tập trung, không hài lòng cắn tôi một cái.

“Á... Quý Hàn Tinh, cậu là chó à?” Tôi vừa thở dốc vừa mắng.

“Đúng vậy, em là chó của anh, nên anh mới cứu em.”

“Cho dù anh thích bắt nạt em, em vẫn luôn thích anh.”

Cậu ta cười, mắt cong cong. Tim tôi thắt lại, “Cái gì? Cậu... cậu biết hết rồi?”

“Đúng vậy, áo của anh vẫn luôn nằm trong tủ quần áo của em, nhưng anh chưa bao giờ để ý đến em, cũng chưa từng vào phòng em.”

【Hệ thống! Hệ thống! Cốt truyện sụp đổ rồi!】

Tuy nhiên, hệ thống vẫn im lặng như thường lệ, như đã chết. Tôi tức đến mức chỉ muốn chửi thề. Tôi... nhân vật chính Thụ sụp đổ đến mức này rồi, cái tm này làm sao còn cốt truyện được nữa?

“Diệp Quyển! Cậu mở cửa ra!”

“Quyển Quyển, xin lỗi... cậu mở cửa đi rồi chúng ta nói chuyện, được không?”

Được được được, được cái beep ấy! Ông đây phát điên rồi, sao đứa nào cũng sụp đổ hết thế này?

 

 

back top