Tốc độ hủy hôn của nhà họ Hàn nhanh đến bất ngờ, Diệp Thanh Sơn nằm trên giường bệnh viện cũng không yên, gọi điện thoại liên tiếp ba cuộc kêu tôi qua.
Tôi miễn cưỡng đi về phía phòng bệnh thì vừa lúc gặp Quý Hân Nhiên bước ra từ trong.
Tôi dĩ nhiên sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt, quay đầu đi thẳng vào phòng bệnh.
Diệp Thanh Sơn đã già đi, kể từ khi nhà họ Diệp sụp đổ, ông ta vì giận quá mà ngã bệnh nhập viện, lại suy nghĩ quá nhiều, hai bên thái dương tự nhiên mọc thêm không ít tóc bạc.
Trong phòng bệnh, ông ta nói rất nhiều, không ngoài việc bảo tôi đi cầu xin Hàn Quân, để nhà họ Hàn đừng hủy hôn với tôi, bất kể tôi dùng thủ đoạn gì.
Nguyên chủ chưa chắc đã thích Hàn Quân, nhưng y tuyệt đối không cho phép Hàn Quân hủy hôn rồi ở bên Quý Hàn Tinh, điều này chẳng khác nào tát vào mặt y.
Và tôi đương nhiên là đồng ý với Diệp Thanh Sơn.
Tôi lấy cớ gặp Hàn Quân lần cuối để hẹn cậu ta gặp mặt ở quán bar.
“Nói đi, cậu còn muốn nói gì?”
“Gặp xong lần này, cậu phải hủy hôn với tôi.”
“Được.” Tôi gật đầu.
“Tôi chỉ là không hiểu tại sao cậu lại thích Quý Hàn Tinh? Rõ ràng chúng ta đã có hôn ước từ nhỏ.”
Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng bao, rót một ly rượu vang đỏ đưa cho cậu ta. Hàn Quân hoàn toàn không có ý định nhận, tôi đành từ từ đặt ly rượu xuống.
“Cậu ấy chỗ nào cũng tốt, còn từng cứu tôi.”
“Còn cậu, tâm địa độc ác, ngay cả một ngón tay của cậu ấy cũng không bằng.”
Chuyện Hàn Quân nói tôi biết. Bởi vì người cứu cậu ta trong con hẻm nhỏ không phải Quý Hàn Tinh, mà là tôi - kẻ đã lén lút theo dõi Quý Hàn Tinh.
Lúc đó Quý Hàn Tinh một mình ngồi xe về nhà cũ của cậu ta, tôi không yên tâm nên lén theo sau.
Đáng lẽ cốt truyện sẽ diễn ra là Quý Hàn Tinh vừa lúc gặp Hàn Quân bị kẻ thù đánh ngất, vì lòng tốt nên cậu ta đã cứu Hàn Quân. Nhưng ai biết hôm đó Quý Hàn Tinh lại không đi con hẻm đó.
Cậu ta chọn một con đường khác.
Tôi đành phải bù đắp cốt truyện, cứu Hàn Quân đưa cậu ta đến phòng khám gần đó chữa trị, trước khi đi chỉ để lại tên của Quý Hàn Tinh.
Hàn Quân đổi tư thế, ngồi thẳng dậy nói: “Hơn nữa, Diệp Quyển, cậu đừng tưởng tôi không biết cậu đã làm gì?”
“Cậu...” Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta, khoảnh khắc đối mặt lại cúi đầu xuống.
Như thể bị sự lạnh lùng và thất vọng trong ánh mắt cậu ta đ.â.m vào, tôi đột ngột cầm lấy một ly rượu và uống cạn.
Uống hết ly này đến ly khác, chẳng mấy chốc men rượu đã ngấm, tôi lắc đầu nói: “Được rồi, cho dù là vậy, tình nghĩa chúng ta lớn lên cùng nhau chẳng lẽ không bằng một người ngoài như cậu ta sao?”
“Cậu đừng uống nhiều thế.”
“Nếu cậu say, tôi sẽ không lo cho cậu đâu.”
Nghe câu này, tôi thầm đảo mắt, giả vờ như đang làm loạn, la lối: “Không! Hàn Quân, anh cũng uống đi.”
Nói rồi, tôi trượt vào lòng cậu ta như một con cá, nhưng lại bị cậu ta đẩy mạnh ra, ngã xuống đất.
“Đừng chạm vào tôi!”
Tôi dường như bị cơn đau này làm tỉnh lại, nằm rạp trên đất khóc hu hu.
Tôi chắc chắn đã khóc rất thảm hại, vì Hàn Quân đột nhiên có lương tâm, đứng dậy đỡ tôi dậy nói: “Cậu say rồi, đừng uống nữa.”
