Tôi xuyên sách rồi.
Xuyên thành anh kế độc ác của nhân vật chính Thụ vạn người mê trong một cuốn tiểu thuyết đam mỹ.
Sau khi nhận được kịch bản này, tôi đã nằm bẹp trên giường như một cái xác suốt hai ngày mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Theo cốt truyện mà hệ thống cung cấp, nguyên chủ Diệp Quyển vô cùng căm ghét nhân vật chính Thụ Quý Hàn Tinh. Không chỉ vì cậu ta là con trai của "tiểu tam", mà còn vì thiếu gia cả nhà họ Hàn – Hàn Quân, người có hôn ước với y, lại đem lòng thích người em kế này.
Một thứ rác rưởi bò ra từ khu ổ chuột.
Mọi người đều yêu Quý Hàn Tinh, nhưng không ai biết đến Diệp Quyển tôi.
Để tranh giành sự chú ý của cha và Hàn Quân, Diệp Quyển bắt đầu con đường tự tìm cái chết, liên tục nhảy nhót bên bờ vực sinh tử với các công của Quý Hàn Tinh, cho đến khi bị Hàn Quân lật tẩy bộ mặt thật.
Từ đó, Quý Hàn Tinh hoàn toàn thất vọng về người anh kế này. Sau khi nhà họ Diệp sụp đổ, cậu ta mặc kệ Diệp Quyển. Diệp Quyển cũng phải trả giá cho sự kiêu ngạo, hống hách của mình.
Từ trên trời rơi xuống đất chỉ sau một đêm, tất cả những người mà y từng ức h.i.ế.p trước đây đều xúm lại. Kết cục của y có thể đoán được là không hề tốt đẹp.
Và các công của nhân vật chính Thụ đã bí mật sai người móc mắt, đánh gãy chân của Diệp Quyển, cuối cùng ném y xuống biển cho cá mập ăn.
Thật... kích thích!
Nếu không phải tôi xuyên thành Diệp Quyển, có lẽ tôi cũng không nhịn được mà thốt lên một câu hả dạ.
Nhưng xuyên thành Diệp Quyển, tôi đột nhiên không thể cười nổi nữa.
【Ký chủ, cốt truyện chính là như vậy. Nếu ngài có bất kỳ nhu cầu nào, xin hãy gọi tôi bất cứ lúc nào.】
Tôi còn chưa kịp phản ứng, giọng điện tử vô cảm đã nói xong câu đó và tự động ngắt kết nối, cứ như bị chó rượt vậy.
Sau khi tiêu hóa xong cái gọi là cốt truyện của hệ thống, tôi nhận ra nguyên chủ quả thực là một nhân vật pháo hôi độc ác, vừa ngu vừa tệ.
Tôi chỉ cần đóng tốt vai người anh kế độc ác, không ngừng làm chuyện ác xung quanh nhân vật chính để kéo đủ điểm thù hận là có thể sớm thoát khỏi cốt truyện.
Có vẻ cũng không quá khó khăn.
Suy nghĩ xong, tôi xuống giường sửa soạn lại. Hôm nay chính là ngày cô tiểu tam Quý Hân Nhiên dẫn nhân vật chính Thụ "đăng đường nhập thất" (chính thức bước chân vào nhà) .
“Quyển Quyển, đây là dì Quý.”
“Còn đây là em trai con, gọi là Quý Hàn Tinh.”
Tôi đứng trên cầu thang tầng hai, nhìn xuống ba người với vẻ mặt khác nhau ở dưới.
“Dì gì cơ ạ? Là bảo mẫu mới đến nhà sao?” Tôi giả vờ nghi hoặc nhìn Diệp Thanh Sơn.
Ông ta lộ vẻ khó xử, quở trách: “Quyển Quyển! Con nói năng kiểu gì đấy, đây là dì Quý, là… của ba con.”
Nói đoạn, Diệp Thanh Sơn chần chừ vài giây, như đang suy nghĩ xem con trai mình nên gọi người phụ nữ thân mật khoác tay ông ta là gì.
“Tình nhân nhỏ? Mối tình đầu? Hay là... tiểu tam?” Tôi không chút nể nang cắt ngang lời ông ta.
“Vả lại, con cũng không biết mẹ con đã khuất lại sinh cho con một đứa em trai từ lúc nào?”
Tôi nở một nụ cười mỉa mai, nhưng ánh mắt lại lén nhìn chàng trai đang lặng lẽ đứng cạnh người phụ nữ kia.
Nếu không phải vì buộc phải đi theo cốt truyện c.h.ế.t tiệt này mới có thể quay về thực tại, tôi đã sớm bỏ cuộc rồi.
“Ai dạy con vô lễ như vậy! Mau xin lỗi dì Quý đi!”
Diệp Thanh Sơn trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ. Tôi hoàn toàn phớt lờ cơn thịnh nộ của ông ta, quay người lên lầu vào phòng, đóng sầm cửa lại, tạo ra một tiếng "Rầm" lớn.
Sau khi đóng cửa, tôi vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng Diệp Thanh Sơn xin lỗi Quý Hân Nhiên. Còn Quý Hàn Tinh thì im lặng như một người câm, không hề lên tiếng.
