XUYÊN SÁCH THÀNH ÁM VỆ, TA ĐƯỢC VƯƠNG GIA TÀN TẬT SỦNG VÔ PHÁP VÔ THIÊN

Chương 7

Bốn chữ ân hận cả đời nặng trịch đập vào lòng ta.

Giống như có người ném một tảng đá lớn xuống mặt hồ yên tĩnh, nhưng bọt nước rất nhanh biến mất, mặt hồ lại khôi phục yên bình.

“Thẩm Hạc Cảnh, người ngươi thích không phải là ta, ta không phải người của thế giới này.”

Cho nên ngươi không cần vì ta mà ân hận. Ta căn bản không phải người mà ngươi thích, chỉ là vô tình tiến vào thân thể này thôi, trùng hợp thân thể nguyên bản của nó lại là người mà ngươi thích.

Thẩm Hạc Cảnh từng bước ép sát: “Trường Minh, ta thích là linh hồn của ngươi, ngươi tin hay không, cho dù ngươi ở trong thân thể của ai, ta đều có thể nhận ra.”

Hắn nói xong câu này, tinh ranh chớp mắt một cái, giống như một con cáo già ranh mãnh.

“Nói khoác, ta không tin.” Ta lẩm bẩm châm chọc.

Thẩm Hạc Cảnh đứng tại chỗ, cơ thể mỏng manh cảm giác như gió thổi qua sẽ bay mất vậy. Hắn nhìn chằm chằm ta một lúc, đột nhiên lại gần ta, vươn một tay nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.

Lần này ta không đẩy hắn ra. Thẩm Hạc Cảnh khẽ nói bên tai ta: “Sẽ có một ngày ngươi tin thôi.”

Sao ta lại cảm thấy hắn đang giấu diếm ta chuyện gì đó.

Một tuần sau khi Thẩm Hạc Cảnh bình phục, Thẩm Dĩ Thanh chặn đường ta ở con đường ta nhất định phải đi qua.

Hắn trước hết nhìn miếng bánh ngọt trên tay ta, đột nhiên hỏi: “Bức thư ta đưa cho ngươi, ngươi đã xem chưa?”

“Xem rồi.” Không chỉ ta xem rồi, anh trai ngươi cũng xem rồi, ta thầm nói trong lòng.

“Ta... thực sự muốn giúp ngươi, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.” Thẩm Dĩ Thanh dùng giọng điệu vô cùng nuối tiếc nói.

“Không sao.”

Thẩm Dĩ Thanh cười khổ một tiếng hỏi: “Bây giờ ngươi ngay cả lời để nói với ta cũng không còn sao?”

Nhìn Thẩm Dĩ Thanh trước mắt, ta lại nhớ đến Tạ Trường Minh năm xưa.

Năm đó tuyết lớn ở kinh thành rơi nhiều ngày, người c.h.ế.t cóng trên đường phố ngày càng nhiều. Năm đó Tạ Trường Minh cha mẹ đều qua đời, mẹ hắn trước khi c.h.ế.t dặn hắn đến kinh thành nương tựa người thân.

Tạ Trường Minh gắng gượng hơi thở cuối cùng đến nhà người thân đó, cửa lớn đóng chặt, cỏ dại mọc um tùm, không biết đã hoang phế bao lâu.

Sự ra đi của người thân cộng với đói khát và mệt mỏi nhiều ngày, Tạ Trường Minh ngã gục trước cửa.

Ngay lúc hắn sắp biến thành người tuyết, Thẩm Dĩ Thanh đã cứu hắn. Để báo ơn, Tạ Trường Minh mới ở lại bên cạnh Thẩm Dĩ Thanh.

Nhưng ân tình từ giây phút hắn bị chôn sống đã hoàn trả hết.

Ta suy nghĩ một lát nói: “Ngươi phái người đến truy sát ta rồi, còn muốn cùng ta nói chuyện gì?”

Thẩm Dĩ Thanh nghe vậy nhíu mày: “Chuyện Trần Lâm ám sát ngươi không phải ý muốn của ta, lúc đó ta không biết gì. Đến khi ta biết thì đã muộn rồi, Trần Lâm nói ngươi đã chết.”

Ta không muốn phí lời với hắn, quay người rời đi.

Thẩm Dĩ Thanh ở phía sau khản cả giọng hỏi: “Cho nên, ngươi đã chọn hắn rồi phải không?”

“Ừm, không được sao?”

 

back top