Trong lúc đó, Tề Thụy còn đi Chùa Hộ Quốc từ biệt lão hòa thượng.
Lão hòa thượng lầm bầm nói một đống lời để chỉ trích Tề Thụy bất hiếu, Tề Thụy bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải hỏi lão hòa thượng có muốn theo hắn cùng đi Vu tộc hay không.
Lão hòa thượng vừa nghe, không chút do dự, vác lên chiếc túi nhỏ đã giấu kỹ từ trước nghênh ngang ra khỏi điện Phật. Tề Thụy cạn lời nhìn lão hòa thượng này, đành chấp nhận đi theo.
Vân Ca Nhi mặt lạnh nhìn lão hòa thượng, còn lão hòa thượng thì ghét bỏ nhìn Vân Ca Nhi. Tề Thụy nhìn hai người luôn không hợp nhau, xương sọ đau từng cơn.
Cũng may lão hòa thượng không hoàn toàn chỉ đến để gây bức bối.
Khi ra khỏi kinh thành, Hoàng đế lại tự mình chặn ở cửa thành, phía sau Hoàng đế là Cấm Vệ Quân mạnh nhất triều đại.
Lão hòa thượng vừa thấy Hoàng đế, không hành lễ cũng không hỏi thăm, nói thẳng: “Chuyện khác đừng nói nữa, hôm nay chúng tôi phải đi, làm phiền Hoàng đế nhường đường.”
Hoàng đế đã quen với sự vô lễ của lão hòa thượng, hỏi: “Đại Sư chuyến này ngày trở về là khi nào?”
Lão hòa thượng “Ai” một tiếng, nói: “Không trở lại, không trở lại. Nói văn vẻ như vậy, lão hòa thượng suýt chút nữa không hiểu.”
Hoàng đế nghe lão hòa thượng trả lời như vậy, cũng không nói gì nữa, xua tay bảo Cấm Vệ Quân mở cửa thành. Đoàn xe mười mấy chiếc của Tề Thụy liền lần lượt ra khỏi thành.
Lão hòa thượng nằm trên nóc xe ngựa nhìn kinh thành ngày càng xa, thở dài thườn thượt.
Tề Trừng đương nhiên là ngồi cùng xe ngựa với Tức Bạch Nguyệt.
Dọc đường đi được Tức Bạch Nguyệt chăm sóc thoải mái dễ chịu, đương nhiên, nếu bỏ qua việc Tức Bạch Nguyệt thường xuyên sẽ trở nên rất hung tàn thì Tề Trừng sẽ vui vẻ hơn.
Đoàn xe đi được 5 ngày, Tề Trừng trừ lúc xuống xe đi vệ sinh ra, thời gian khác đều ở trong xe. Cuối cùng vào đêm ngày thứ năm thì đến Vu tộc.
Tề Thụy thanh toán tiền bạc cho người đánh xe xong liền tự mình dẫn xe ngựa vào địa giới Vu tộc.
Tộc trưởng sáng sớm đã nhận được tin, không tình nguyện dẫn theo vài tộc nhân chờ ở lối vào, sau khi đón được Tề Thụy và đoàn người liền đưa họ đến chỗ ở.
Tộc trưởng sợ Ca Nhi trong tộc bị thằng hỗn láo Triệu Vân này dạy hư, đơn giản là sắp xếp cho họ ở tại cái sân hẻo lánh nhất trong tộc.
Tòa nhà đó xây xong liền bỏ trống, chưa ai ở bao giờ, hơn nữa lại gần Sông Nước Thánh, tiện lợi cho việc sinh hoạt. Tề Thụy khá hài lòng với nơi này, cũng không đi tìm lão Tộc trưởng gây sự.
Lão Tộc trưởng đưa người đến xong liền rời đi, trước khi đi còn luôn miệng mời Hòa Thượng Tuệ Tịch đến nhà ông chơi, thấy Hòa Thượng Tuệ Tịch đồng ý mới chịu rời đi.
Bởi vì lão Tộc trưởng đã phái người quét dọn sân trước, cho nên họ chỉ cần dọn đồ vật trên xe ngựa vào phòng là xong việc. Xong xuôi mọi thứ, trời đã tối hoàn toàn.
Tề Trừng ngủ một giấc trên xe ngựa, lúc tỉnh lại đã nằm trên một chiếc giường lớn vô cùng thoải mái, và người ngủ bên cạnh đương nhiên là Tức Bạch Nguyệt.
Vân Ca Nhi lúc này vừa vặn bước vào gọi họ đi ăn cơm. Tề Trừng liền bò dậy, trả thù bằng cách giả vờ không cẩn thận dẫm lên chân Tức Bạch Nguyệt, sau đó khi Tức Bạch Nguyệt nhìn về phía cậu thì thành thạo xin lỗi, nói mình không cố ý.
Tức Bạch Nguyệt biết ý xấu nhỏ của tiểu phu quân, nhưng cũng không vạch trần, lắc đầu như không có chuyện gì, dưới ánh mắt nóng bỏng của Vân Ca Nhi giúp tiểu phu quân mặc xong quần áo, sau đó nắm tay tiểu phu quân đi đến phòng khách sân dùng cơm.
Vân Ca Nhi sớm đã nói chuyện anh tự ý đính hôn cho Tề Trừng và Tức Bạch Nguyệt nghe Tề Thụy.
Chuyện gì Tề Thụy cũng nghe theo Vân Ca Nhi, chuyện này cũng không ngoại lệ, hoàn toàn tán thành; cho nên lúc này nhìn thấy Tức Bạch Nguyệt và Trừng Nhi nắm c.h.ặ.t t.a.y cũng không quá kinh ngạc. Bốn người nhập chỗ liền bắt đầu ăn cơm.
Lão Tộc trưởng không cho phép người ngoài khác vào Vu tộc, cho nên Tề Thụy không mang theo một người gia nhân nào.
Bàn thức ăn này đều do một mình hắn vất vả cực khổ nấu ra, cho nên nhìn thấy bàn đồ ăn gần như bị quét sạch thì nội tâm vô cùng thỏa mãn.
Tề Trừng chê bai món gà hầm nấm, “A Cha, thịt gà này quá dai rồi, hơn nữa nấm bỏ quá nhiều, làm át đi hương vị thịt gà.”
Vân Ca Nhi cười cười, nhìn Tề Thụy nói: “A Thụy nghe rõ chưa, lần sau nấm bỏ ít chút, thời gian hầm cũng ít đi.”
Tề Thụy lạnh lùng liếc nhìn đứa con trai ngốc nhà mình, nói một tiếng được.
Tề Trừng: “……………”
Hình như lại đắc tội lão cha rồi.
Ai, đắc tội thì đắc tội đi, chỉ cần A Cha cưng chiều mình, người cha tầm thường này hoàn toàn không thể gây ra sóng gió gì lớn.
Tức Bạch Nguyệt thấy tiểu phu quân ăn no, liền lấy khăn ra giúp cậu rửa tay.
Tề Trừng đối với những hành động nhỏ này đã sớm mặt dày, ngoan ngoãn không giãy giụa, để Tức Bạch Nguyệt lau tay cho mình.
Bữa tối dọn xong, Tức Bạch Nguyệt liền dẫn Tề Trừng trở về nhà mới, bên ngoài căn nhà treo hai lồng chim, bên trong là hai con vẹt đuôi gà đầu gà có số phận lận đận.
Đương nhiên, Tề Trừng là một chủ nhân tốt, mình ăn no đồng thời cũng không quên cho thú cưng nhỏ của mình thêm thức ăn.
Hai con vẹt trước đây đối với Tề Trừng đều thờ ơ, sau khi bị Tức Bạch Nguyệt quăng mấy lần thì đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Bây giờ thái độ đối với Tề Trừng tốt hơn trước rất nhiều, chỉ cần vừa thấy Tề Trừng liền sẽ nói “Chủ nhân vạn phúc kim an”, Tề Trừng vừa rời đi liền lại nói “Chủ nhân một đường đi hảo”.
Tề Trừng dọc đường đi nhàm chán, cũng đã dạy vẹt một số lời nói, bây giờ vẹt đã hoàn toàn học thuộc, Tề Trừng liền chờ một cơ hội, cơ hội để những câu nói đó phát huy tác dụng.
Vui vẻ hài lòng ôn tập mấy lần những câu đã học nói cho vẹt xong, Tề Trừng tâm tình rất tốt trở về nhà, nhìn thấy cách bài trí giống hệt phòng ở Quốc Sư Phủ trước đây, Tề Trừng hoảng hốt cảm thấy mình vẫn còn ở Quốc Sư Phủ, chứ không phải ở bộ lạc bí ẩn Vu tộc này.
Bất quá khi tầm mắt quét đến chiếc giường lớn vô cùng kia, Tề Trừng lập tức ném loại ý nghĩ đó lên chín tầng mây.
Quốc Sư Phủ cái quỷ gì!
Quốc Sư Phủ có cái giường lớn như vậy sao!!??
Tức Bạch Nguyệt lúc này đang ở nhà bếp, Vân Ca Nhi kéo cậu dặn dò một phen xong, mới thả Ca Nhi mặt đỏ bừng này rời đi.
Tề Trừng nhìn thấy Tức Bạch Nguyệt mặt đỏ bước vào nhà, cả người đều không ổn; mấy ngày nay cậu rút ra một kết luận, chỉ cần mặt Tức Bạch Nguyệt đỏ, là chắc chắn không có chuyện tốt chờ cậu!
Để cậu nhớ lại……… Lần gần nhất Tức Bạch Nguyệt mặt đỏ là lúc cậu theo mình đi vệ sinh, cậu muốn đi vệ sinh, Tức Bạch Nguyệt nhất định phải đi theo.
Cậu lại không dám gắt gỏng với Tức Bạch Nguyệt, đánh cũng không lại, chỉ có thể bị bắt nhìn Tức Bạch Nguyệt cởi quần cho mình.
Xong xuôi, cậu vốn định tự mình mặc vào, kết quả hạ thân đột nhiên bị một bàn tay nâng run run.
Lúc đó cậu suýt nữa sợ đến quỳ, nội tâm kêu rên một tiếng, ngước mắt nhìn thấy mặt Tức Bạch Nguyệt đỏ bừng, hơi run run mặc quần vào cho mình.
Tề Trừng từ lần đó sau liền cố gắng uống ít nước, bằng không lại bị dọa như vậy, cậu thế nào cũng phải bị dọa mất kiểm soát.
Mà lúc này Tức Bạch Nguyệt lại đỏ bừng mặt, Tề Trừng không chút suy nghĩ, run rẩy co vào trong chăn, giả vờ mình đã ngủ.
Tức Bạch Nguyệt về phòng nhìn tiểu phu quân, thấy mi mắt cậu run rẩy liền biết tiểu phu quân chưa ngủ. Rũ mắt suy nghĩ những lời Vân Thúc Mỗ nói với cậu, lập tức xoay bước, ra khỏi phòng.
Tề Trừng nghe thấy tiếng Tức Bạch Nguyệt đi ra ngoài liền “Choang” mở to mắt, tầm mắt mơ hồ trong phòng, muốn tìm một chỗ có thể trốn đi.
Kết quả phát hiện đồ đạc trong phòng được sắp xếp quá đơn giản và thoáng đãng, hoàn toàn không tìm được chỗ nào để trốn.
Tề Trừng đảo mắt, bò xuống giường nhanh chóng ra khỏi phòng, bước chân ngắn chạy ra ngoài sân.
Bây giờ đã là đầu mùa đông, ban đêm lạnh lẽo. Tề Trừng ra cửa cũng không mặc thêm quần áo, cho nên vừa ra khỏi sân đã bị lạnh đến mức răng run lập cập.
Tề Trừng cảm nhận được cái lạnh ngoài phòng, dừng bước, trầm mặc một lát, sau đó thật sự lạnh không chịu nổi, lại lộc cộc chạy về phòng, giày tùy tiện cởi ra, nhanh nhẹn chui trở lại chiếc chăn còn sót lại hơi ấm.
Nội tâm còn chưa kịp cảm thán một phen về sự mềm mại ấm áp của chăn, liền bị tiếng mở cửa đoạt lấy sự chú ý.
Tức Bạch Nguyệt xách hai thùng nước ấm vào phòng, dưới ánh mắt nóng bỏng của tiểu phu quân, cậu thành thạo chuẩn bị nước tắm, sau đó đi đến mép giường, một tay vén chăn tiểu phu quân lên, kéo cậu bé ra.
Tề Trừng nhìn chậu tắm, lập tức nước mắt giàn giụa, nức nở nói: “Ta lạnh, ta lạnh, ta không muốn tắm! Ta không muốn tắm! Huhuuhu”
Huhuuhu
Ta quá đáng thương, quá đáng thương,
Ngươi còn muốn hành hạ ta đến bao giờ!
Bộ xương già của ta đều bị ngươi chỉnh cho tan thành từng mảnh!
Tức Bạch Nguyệt lau khô nước mắt trên mặt tiểu phu quân, dịu dàng dỗ dành: “Tiểu Trừng ngoan a, ta đốt than sưởi rồi, sẽ không lạnh đâu,”
Mặt già Tề Trừng đã bỏ cuộc, gân cổ lên tiếp tục gào: “Ta không, ta không! Ta không muốn tắm! Ta không muốn tắm! Huhuuhu”
Tức Bạch Nguyệt xoa xoa đầu tiểu phu quân, nhìn mặt trẻ con của cậu, cười nói: “Tiểu Trừng suốt đường đi chưa tắm, hôm nay là nhất thiết phải tắm. Ngoan a, nghe lời, ta ôm ngươi qua.”
Ngoan cái đầu quỷ nhà ngươi mà ngoan!
Nghe lời cái con mụ ngươi mà nghe lời!
Tề Trừng nhanh nhẹn lùi vào trong giường, nhưng lực lượng quá yếu, sau vài lần giãy giụa vẫn bị Tức Bạch Nguyệt ôm đến phòng nhỏ bên trong.
Phòng nhỏ có đốt than củi, một chút cũng không lạnh. Chậu tắm chứa hơn nửa nước ấm, đang bốc hơi nghi ngút.
Tề Trừng nhìn chậu tắm, thoi thóp nắm chặt quần áo của mình, kết quả vẫn bị Tức Bạch Nguyệt thành thạo lột sạch.
Tức Bạch Nguyệt ôm tiểu phu quân trơn tuột, nhẹ nhàng đặt cậu bé vào chậu tắm, lần lượt đổ những loại tinh dầu thơm vào, cuối cùng còn ném thêm cánh hoa.
Tề Trừng ngồi trong chậu tắm, giống như cá c.h.ế.t mặc cho Tức Bạch Nguyệt tắm rửa cơ thể cho mình, trong lòng lặng lẽ truy điệu tiết tháo đã bị Tức Bạch Nguyệt đả kích đến tan thành mây khói.
Mặt Tức Bạch Nguyệt đỏ bừng suốt quá trình, chờ giúp tiểu phu quân mặc xong quần áo mới hơi nhạt đi chút.
Ôm tiểu phu quân về giường xong, Tức Bạch Nguyệt tự mình cũng đi tắm rửa.
Tuy tiết tháo không còn, nhưng lần tắm này vẫn rất thoải mái, Tề Trừng nằm xuống một lát liền ngủ.
Lúc Tức Bạch Nguyệt lên giường Tề Trừng đã ngủ được một lúc lâu, má bầu bĩnh hồng hồng, môi hơi há thở dốc.
Tức Bạch Nguyệt thưởng thức gương mặt khi ngủ của tiểu phu quân một lúc, mới nằm xuống ngủ.
Tề Trừng ngày hôm sau bị tiếng cãi nhau đánh thức. Xoa xoa mắt, tay vô thức tìm kiếm bên cạnh, chạm vào một khoảng lạnh lẽo liền thở phào nhẹ nhõm.
Tề Trừng bò xuống giường tùy tiện khoác một chiếc áo choàng dày, mở cửa liền nhìn thấy lão hòa thượng đang cãi nhau mặt đỏ tai hồng với con vẹt.
Vẹt: “Ngươi cái thằng ngốc lớn!”
Lão hòa thượng giận dữ: “Ngươi mới ngốc lớn, ngươi mới ngốc lớn!”
Vẹt: “Ngọa tào từ đâu ra cái thằng ngốc lẳng lơ!”
Lão hòa thượng: “Ngươi cái con chim ngốc kêu to cái rắm gì!”
Vẹt: “Ai mẹ nó đang đánh rắm! Thúi c.h.ế.t lão tử!”
“Ngươi mẹ nó nói ai đó! Coi ta không đánh c.h.ế.t ngươi!” Lão hòa thượng tức đến khó thở, một tay túm lấy lồng chim.
Vẹt kinh hãi, nhìn thấy Tề Trừng đứng ở cửa phòng, lập tức kêu lên: “Chủ nhân, chủ nhân cứu mạng!”
Hành động ném chim trong không trung của lão hòa thượng khựng lại, quay đầu lại liền nhìn thấy đứa cháu nhỏ dường như khoác một cái chăn bông trên người.
