Giọng nói mềm mại của Tề Trừng vừa dứt, ba tiếng gào khóc thảm thiết, sánh ngang tiếng quỷ khóc, lại bất ngờ vang lên.
Ba tiểu đậu đinh đều nhắm mắt, há miệng gào thét không cần biết trời trăng mây nước, càng gào càng lớn tiếng.
Tề Trừng thật sự không chịu nổi âm thanh chói tai đó, anh nhấc chăn, bước chân ngắn cũn "lộc cộc" đi đến trước mặt mấy đứa trẻ.
Anh lén lấy ra chỗ điểm tâm giấu được lúc nãy nhân lúc Lan Ca Nhi không chú ý. Đám trẻ con bị đói làm cho hoảng sợ, nhìn thấy món điểm tâm mỹ vị tự nhiên liền ngừng gào khóc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt, lông mi vẫn còn vương những hạt lệ, đôi mắt dán chặt vào món điểm tâm trên tay Tề Trừng.
Ba tiểu đậu đinh cực kỳ nhất trí không lên tiếng, cúi đầu nhìn đứa bé trai còn chưa cao bằng mình từng miếng từng miếng đặt điểm tâm vào tay chúng.
Giọng non nớt dặn dò một câu "không được khóc" rồi "lộc cộc" chạy đến chỗ đứa đồng bạn đang đứng một mình ở góc phòng.
Tề Trừng có tổng cộng năm miếng, sau khi chia cho ba đứa nhóc ồn ào kia còn lại hai miếng.
Tề Trừng nghĩ đằng nào cũng không ăn hết một mình, dứt khoát chia cho đứa còn lại một miếng, tổng cộng mỗi người một miếng là xong.
Tuyệt đối không thể làm ra cái chuyện mất mặt là mình ăn hai miếng được.
“Miếng này cho ngươi, chúng ta đều có, mỗi người một miếng,” lời nói vẫn chưa được lưu loát lắm, mang theo kiểu nói vụng về đặc trưng của trẻ con, nghe thật đáng yêu.
Tiểu đậu đinh này là đứa cao nhất trong năm đứa. Vì vậy, Tề Trừng với vóc dáng nhỏ nhất phải ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của đứa bé hiện ra rõ rệt, lông mi cong vút che đi đôi mắt to ngấn nước, đồng tử đen nhánh không chớp mắt nhìn chằm chằm đứa trẻ trước mặt, cái mũi nhỏ xinh hít hà hít hà đáng yêu vô cùng, bàn tay trắng nõn đưa ra một miếng điểm tâm màu vàng kim.
Tức Bạch Nguyệt lén lút quan sát nốt ruồi đỏ giữa mày đứa bé, rồi nhận lấy miếng điểm tâm, quay mặt đi, im lặng ăn.
Tề Trừng không thấy đứa bé này thất lễ, dù sao cũng không lớn bằng mình. Là một người lớn, Tề Trừng sẽ không so đo với đám tiểu đậu đinh này.
Tề Trừng chia xong điểm tâm, cuối cùng không cần phải chịu đựng nỗi đau tra tấn lỗ tai nữa.
Anh nuốt vội hai miếng điểm tâm, nằm trở lại trên giường bắt đầu ngủ.
Cơ thể anh hiện tại mới năm tuổi, hơn nữa khi mang thai, cha của anh thiếu chút nữa sảy thai, dẫn đến cơ thể Tề Trừng khi sinh ra đã rất yếu ớt.
Chỉ cần sơ suất một chút là cảm lạnh, phát sốt. May mắn thay, điều kiện của Phủ Quốc Sư rất tốt, người cha Quốc Sư cũng cực kỳ thương anh.
Đồ dùng cho Tề Trừng đều là vật phẩm hoàng thất mà cha anh xin được từ tay Hoàng đế.
Mặc dù không tốt bằng đồ ở giới thượng lưu kiếp trước, nhưng ở triều đại lạc hậu này, đồ của hoàng thất tuyệt đối là tốt nhất.
Dù được cha nuông chiều từ bé như vậy, cơ thể Tề Trừng vẫn yếu ớt như tờ giấy, hai ngày bệnh nhẹ, ba ngày bệnh nặng, làm Phủ Quốc Sư phải náo loạn không thôi.
Thời đó, Tề Trừng uống thuốc đến nỗi có thể no bụng, nói là lớn lên trong ấm thuốc cũng không sai.
Tình trạng này mãi đến khi vị hòa thượng già ở Chùa Hộ Quốc đến mới có chút cải thiện, nhưng các loại thuốc bổ, món ăn dưỡng nhan vẫn không hề gián đoạn.
Tuy nhiên, mấy ngày bị bắt cóc này, cơm ăn bữa có bữa không, càng đừng nói đến những món dược thiện quý giá kia.
Thế nên, cơ thể vốn được nuông chiều của Tề Trừng liền đình công, chưa kịp làm ấm ổ chăn đã ngủ say như chết.
Ba tiểu đậu đinh kia tuy không ăn no, nhưng cũng không tiếp tục gào khóc.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao chúng đều là hậu duệ của vương công quý tộc, biết lễ nghĩa hơn nhiều so với trẻ cùng tuổi. Trong tình huống hiện tại, chúng chỉ có thể chờ cha mẹ đến cứu.
“Ta tên Vân Dật, cha ta là Vân Thanh Minh,” đứa trẻ có vẻ ngoài anh khí thì thầm. “Không phải sợ, cha ta thương ta nhất, nhất định sẽ đến cứu chúng ta!”
Trừ giọng nói còn non nớt của đứa trẻ sáu tuổi, lời nói của Vân Dật lại rất rõ ràng, mục đích minh xác, hoàn toàn không lắp bắp như Tề Trừng.
“Cha ngươi là Đại Lý Tự Khanh!?” Đứa trẻ có khuôn mặt nữ tính, mắt hạnh trợn tròn, nhận thấy mình nói quá to liền vội vàng che miệng lại.
Nó nhìn chiếc giường đang phồng lên, thấy Tề Trừng không bị đánh thức thì thì thầm: “Ta họ kép Tư Không, tên Chiêu, cha ta là Quốc Tử Giám Tế Tửu Tư Không Thự. Ta từng nghe cha ta nói Đại Lý Tự Khanh Vân Thanh Minh một thân hạo nhiên chính khí, là một lương thần hiếm có.”
Tư Không Chiêu rõ ràng lớn tuổi hơn Vân Dật, nói chuyện mạch lạc, giữa hai hàng lông mày còn lộ ra khí chất đặc trưng của người đọc sách.
Rõ ràng Tư Không Thự đã dạy dỗ Tư Không Chiêu rất tốt, một đứa trẻ tám, chín tuổi đã sớm có phong thái thư sinh.
“Chức trách chính của Đại Lý Tự là chuyên môn xem xét các vụ án hình sự trong thiên hạ, phàm tội có sai sót đều phải sửa chữa, án oan khuất đều phải điều tra kỹ lưỡng, cần phải hình phạt đúng tội, không làm oan người vô tội.”
Bởi vậy, nhân phẩm của Đại Lý Tự Khanh cực kỳ quan trọng.
“Cha ta hung lắm!” Vân Dật bĩu môi, như nhớ lại những lần bị cha giáo huấn, co đầu rụt cổ lắc lắc: “Thường xuyên đánh ta, lần này về chắc lại bị ăn đòn một trận nữa.”
“Cha ta cũng hay đánh ta!” Văn Quý Mạnh là đứa lớn tuổi nhất trong năm đứa, khuôn mặt thiên về dương cương.
Nếu không biểu cảm thì nhìn khá đáng sợ, nhưng lúc này Văn Quý Mạnh lại khổ sở, đáng thương nói: “Bị đánh từ nhỏ đến lớn, gậy gộc gãy không dưới trăm cây.”
“Ngươi có phải là bị nhặt về không?” Vân Dật nghĩ gì nói nấy.
Vân Thanh Minh vốn là người tính tình quật cường, thẳng thắn như trâu, tự nhiên không dạy ra được đứa trẻ biết ăn nói, nhìn sắc mặt người khác.
Tư Không Chiêu bất đắc dĩ nhìn Vân Dật, nghĩ đứa trẻ sáu tuổi hẳn cũng đã đi học, sao lại nói chuyện không suy nghĩ như vậy.
Nhưng Văn Quý Mạnh hiển nhiên không phải người so đo chi li, hắn đã chứng kiến cảnh lục đục hậu trạch nên biết được lời nói không hề có tâm cơ như này quý giá đến mức nào, liền cười nói:
“Nói không chừng ta thật sự bị cha ta nhặt về, bằng không sao ngày nào cũng bị đánh. Hiện giờ người trong học viện đều biết chuyện ta bị đánh, thật là mất mặt.”
Sắc trời hoàn toàn tối sầm, trong phòng không có nến thắp sáng.
Ba đứa trẻ lớn hơn cười đùa một lúc, rồi ở nơi duỗi tay không thấy năm ngón liền lên giường thì thầm bàn luận tiếp.
Tề Trừng ngủ ở chiếc giường đầu tiên sát cửa sổ.
Ba đứa trẻ kia vì sợ đánh thức Tề Trừng nên không ngủ ở chiếc giường bên cạnh.
Vì thế, Tức Bạch Nguyệt đương nhiên ngủ trên chiếc giường liền kề với Tề Trừng.
Nghiêng người nằm trên tấm ván gỗ cứng ngắc, Tức Bạch Nguyệt vừa ngước mắt lên liền thấy một khuôn mặt đang say ngủ.
Gương mặt tròn trịa phảng phất nhuốm một chút men say của cha anh, nốt ruồi đỏ giữa mày diễm lệ chói mắt như máu.
Lông mi dày dài đen nhánh khẽ rung theo hơi thở hít thở của cái mũi nhỏ xinh.
Ánh trăng thanh lạnh xuyên qua khe cửa sổ rọi xuống, như con bướm bạc vương vấn trên đầu lông mi cong vút, càng lúc càng lưu luyến không muốn rời.
Chiếc miệng nhỏ hồng hào vô thức chu ra, một dòng nước miếng trong suốt dài ngoẵng chảy ra từ khóe môi, lập tức thấm xuống mu bàn tay đang đặt trên gối của đứa bé.
Có lẽ vì nước miếng lạnh băng, đứa bé run rẩy cả người, vô thức lẩm bẩm một tiếng rồi nghiêng mình. Tức Bạch Nguyệt thấy đó là một cái gáy tròn trịa.
Tức Bạch Nguyệt luyện võ nhiều năm, giác quan nhạy bén, thính lực vượt xa người thường. Mặc dù lời nói mớ của tiểu đậu đinh cực nhẹ, nhưng cậu vẫn nghe rõ.
“Đồ ngon…”
Tức Bạch Nguyệt nghe lời này, ánh mắt liền không khỏi chuyển sang vệt nước miếng trong suốt, lấp lánh trên mu bàn tay.
Cậu nhớ lại miếng điểm tâm đứa bé đã cho mình lúc nãy, nhất thời suy nghĩ bay bổng. Cậu chợt nhớ đến ngày sinh nhật năm tuổi của mình, cha đã tự tay làm cho cậu chén mì trường thọ.
Rau xanh tươi nổi trên nước mì đậm đà, hai quả trứng tráng chiên vàng óng điểm xuyết vài cọng hành lá xanh non.
Khi đó, người cha vốn luôn nghiêm khắc của cậu đã mỉm cười nhìn cậu, nói: “Nguyệt Ca Nhi, sinh nhật vui vẻ.”
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của cậu, cha đã đổ chén mì trường thọ đó cho con ch.ó đen nuôi trong sân, còn cậu chỉ có thể lặng lẽ nhìn con ch.ó đen nuốt nuốt ngấu nghiến, l.i.ế.m sạch cả bát.
Sau đó, bên tai cậu vang lên giọng nói bị đè nén đến mức điên cuồng của cha.
Tức Bạch Nguyệt đến giờ vẫn nhớ rõ đôi mắt vốn luôn tĩnh lặng như mặt nước của cha lại tràn ngập thống khổ mãnh liệt khi nói: “Nguyệt Ca Nhi, sống mà đau khổ đến mấy, ta cũng phải sống... Nguyệt Ca Nhi con cũng vậy, nhất định phải sống…”
Sống mà đau khổ đến mấy, ta cũng phải sống...
Ba năm trôi qua, Tức Bạch Nguyệt đến nay vẫn không thể lý giải câu nói ấy.
Cha cậu rốt cuộc vì chuyện gì mà đau khổ, vì sao sống đau khổ còn muốn tiếp tục sống...
Hơn nữa, tại sao cha lại căm ghét cậu đến vậy, đây là điều cậu muốn biết nhất nhưng lại không dám hỏi nhất.
Tức Bạch Nguyệt trời sinh sớm thông minh, mẫn cảm với tình cảm, như bản năng có thể nhận rõ tình cảm người khác dành cho mình.
Nhưng người cha, thân nhân duy nhất trên đời này lại không yêu cậu, thậm chí là căm ghét cậu đến cực điểm.
Mỗi khi cậu tỉnh giấc giữa đêm, cậu đều thấy cha nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù, kiểu ánh mắt như giây tiếp theo sẽ lao tới lột da rút gân, nghiền xương thành tro.
Tức Bạch Nguyệt đến nay hồi tưởng lại vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cậu không hiểu, thật sự không hiểu. Giữa một người cha và đứa con ruột thịt rốt cuộc có thể có thù hận gì, mà khiến một người cha lại dùng ánh mắt như vậy nhìn con mình.
Cho dù cậu có thông minh sớm, có thiên phú dị bẩm đến đâu, cậu vẫn khao khát người cha m.á.u mủ ruột rà có thể yêu thương mình.
Ký ức bị cố tình đè nén một khi được khơi thông liền cuồn cuộn không ngừng, như mãnh thú cắn xé trái tim sớm trưởng thành nhưng đã vỡ vụn.
Tức Bạch Nguyệt đưa tay kéo chăn định trùm kín mặt, nhưng lại không kéo được.
Cậu kéo mạnh chiếc chăn nặng trịch, nhìn sang mới phát hiện tiểu đậu đinh bên cạnh không biết từ lúc nào đã bò sang giường mình.
Giữa năm chiếc giường không hề có khe hở hay ván ngăn, nên người ngủ tệ có thể ngủ từ phía Đông sang phía Tây.
Mà tiểu đậu đinh bên cạnh Tức Bạch Nguyệt hiển nhiên thuộc loại ngủ tệ. Tiểu đậu đinh nằm sấp trên chăn Tức Bạch Nguyệt, toàn thân duỗi thẳng thành hình chữ "Đại" (大).
Đôi chân và cánh tay ngắn ngủn, trắng nõn lấp lánh ánh trăng. Gương mặt đứa bé úp trên chăn.
Cho dù Tức Bạch Nguyệt không nhìn thấy mặt nó, cậu cũng biết tiểu đậu đinh là thủ phạm gây ra vệt nước đáng ngờ trên chăn.
Tức Bạch Nguyệt bất đắc dĩ, đành đứng dậy bế tiểu đậu đinh về giường bên cạnh.
Chẳng qua, trong lúc đắp chăn cho nó, tiểu đậu đinh lại ôm lấy chân cậu, khóe miệng không ngừng tràn ra nước dãi trong suốt khiến Tức Bạch Nguyệt cảm thấy bất lực.
Nhưng sự bất lực này nhanh chóng được thay thế bằng kinh hãi.
Một cảm giác ướt át, dính nhớp bất ngờ truyền đến trên đùi, sau đó lại bị thay thế bằng cảm giác đau đớn do da thịt bị cắn xuyên.
Tức Bạch Nguyệt cứng đờ cả người, cúi đầu không thể tin nổi nhìn tiểu đậu đinh đang cắn chân mình.
Đứa bé tuy nhắm chặt mắt, nhưng khóe môi lại uốn lượn thành một vòng cung sung sướng, thỏa mãn. Lông mi dày đặc lúc này như hai cánh quạt bằng ngọc đen, ánh ngân quang lưu chuyển, cao quý thần bí.
Hơi thở nhẹ nhàng, ấm áp phả lên đùi, như bị thứ gì đó mềm mại khẽ lướt qua, gây nên một trận nhột nhạt.
Tức Bạch Nguyệt thậm chí cảm nhận được hàm răng đứa bé đang cắn vào da thịt, từ từ nhai nuốt.
Cậu run rẩy cả người, ngay sau đó ngồi xổm xuống, từ từ cạy miệng tiểu đậu đinh, giải cứu cái chân mình ra khỏi miệng nó.
Phải mất một phen công phu mới an trí xong tiểu đậu đinh, Tức Bạch Nguyệt lau lau nước miếng trên tay, trở lại ổ chăn đã lạnh buốt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên ngoài, tiếng vui đùa, trêu ghẹo, tiếng ca vũ quản huyền, tiếng cười lớn hỗn loạn không ngừng.
Trên chóp mũi thậm chí còn ngửi thấy mùi son phấn nhàn nhạt, ngọt lịm đến ngán.
Tức Bạch Nguyệt nhíu mày, kéo chăn trùm kín đầu. Mặc dù tiếng ồn ào bên tai có giảm đi vài phần, không đến nỗi không ngủ được, nhưng hơi thở giữa chăn toàn là mùi ẩm mốc hôi hám, không hề thoải mái.
Cha Tức Bạch Nguyệt tuy bạc bẽo về tình cảm, nhưng chưa từng bạc đãi cậu về vật chất.
Đồ ăn, quần áo, chỗ ở, mọi thứ đều được chọn lựa kỹ càng. Điều đó khiến Tức Bạch Nguyệt không quen với mùi ẩm mốc này.
Cậu không nhịn được đưa tay che miệng mũi, cố gắng kiềm chế ho vài tiếng, như vậy mới dễ chịu hơn chút.
Mà mùi sữa thoang thoảng còn sót lại trên tay lại trở thành vật trợ ngủ tốt nhất trong đêm nay.
Bên này gió yên biển lặng, thì bên trong Kinh thành hoàng triều lại bị binh lính điều tra làm cho gà bay chó sủa, đêm không được yên bình.
Binh lính Đại Lý Tự mặt mày hung tợn đang lục soát từng nhà. Nhà Lý Đạt đã là làn sóng điều tra thứ năm trong ngày.
Chưa được bao lâu, bên Đại Lý Tự vừa điều tra xong, cửa còn chưa đóng lại đã bị một làn sóng binh lính khác gõ cửa.
Binh lính cầm đầu mặc giáp trụ, khuôn mặt cương nghị, nói chuyện khí thế ngút trời, trung khí mười phần: “Lệnh điều tra của Văn Tướng Quân, người nào cản trở trảm lập tức!”
Lý Đạt bất đắc dĩ, hắn chỉ là một thương nhân nhỏ, dân không đấu lại quan, không còn cách nào khác, đành phải nén cơn buồn ngủ để đón làn sóng binh lính điều tra thứ sáu trong ngày.
Làn sóng điều tra thứ bảy của Văn Tướng Quân vừa kết thúc, còn chưa kịp rút quân, thì lại có một đoàn người của Phủ Quốc Sư tiến vào.
Cũng với lệnh điều tra của Quốc Sư, lại là một phen lục soát.
