Chủ Bộ dẫn Tức Bạch Nguyệt và Tề Trừng đi vào, không khí vui cười đùa giỡn bên trong đột nhiên im bặt.
Đám tiểu đậu đinh trong lớp học, đồng loạt nghiêng tai trộm nhìn hai đứa trẻ mới tới.
Tề Trừng lướt mắt qua, thấy ba gương mặt quen thuộc. Ba tiểu đậu đinh kia rõ ràng cũng nhận ra Tề Trừng, cười hì hì vẫy tay chào hỏi, Tề Trừng đáp lại bằng một nụ cười.
Tiên Sinh giảng bài là một trung niên nam tử mặc áo xanh, có râu cá trê, vẻ mặt mang theo vài phần nhã nhặn.
Sau khi Chủ Bộ chào hỏi Giáo Tập Tiên Sinh, liền để Tề Trừng lại đây, rồi dẫn Tức Bạch Nguyệt ra khỏi Giáo Xá Rừng Trúc.
Giáo Tập Tiên Sinh là một người trung niên ôn hòa, sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho Tề Trừng xong, liền đặt sách vở lên bàn hắn.
Tề Trừng thấy Tức Bạch Nguyệt đi rồi liền nhẹ nhàng thở ra.
Đậu má, hắn không hiểu vì sao, mình là người sống lại một đời, không sợ trời không sợ đất lại sợ cái thằng nhóc ranh kia, đặc biệt là cặp đồng tử đen nhánh kia, cực kỳ giống vẻ mặt Tề Nhất Minh lộ ra khi nảy sinh ác độc. Mới rồi đi bên cạnh Tức Bạch Nguyệt mà Tề Trừng cảm thấy chân tay luống cuống.
Giáo Tập Tiên Sinh giới thiệu Tề Trừng với đám trẻ xong, liền tiếp tục chủ đề vừa bị gián đoạn.
“Hoàng Sơn, vô cỏ cây, nhiều trúc mũi tên. Có điểu nào, này trạng như diều, thanh vũ xích mõm, người lưỡi có thể ngôn, tên là anh vũ.” (Hoàng Sơn không có cỏ cây, nhiều tre trúc. Có một loài chim, hình dạng giống chim diều, lông xanh mỏ đỏ, lưỡi người có thể nói, tên là vẹt.) Đoạn này của Giáo Tập Tiên Sinh trích từ 《 Sơn Hải Kinh 》, lời lẽ cổ kính, hoa mỹ đương nhiên không hấp dẫn được sự chú ý của đám đậu đinh.
Tuy nhiên, Tề Trừng lại nghiêm túc lắng nghe trong tiếng náo động ríu rít của đám trẻ.
Hắn sẽ không vì mình có tri thức mà kiêu ngạo thanh cao, ngược lại cho rằng mỗi người đều có chỗ đáng khen.
Giáo Tập Tiên Sinh nhàn nhạt liếc nhìn đám trẻ đang chắp đầu kề tai líu lo trong Giáo Xá, đột nhiên cúi xuống, lấy ra một vật thể hình trụ được bọc vải đen từ dưới bàn.
Đặt nó lên bàn, giọng không nhanh không chậm nói: “Hoàng Sơn, không có hoa cỏ cây cối, nơi nơi là rừng trúc xanh um tươi tốt. Sông Mông Thủy bắt nguồn từ ngọn núi này, chảy về phía tây vào Xích Thủy, trong nước có rất nhiều ngọc thạch. Trong núi có một loại chim, hình dạng giống cú mèo, lại có lông chim màu xanh lơ và mỏ màu đỏ, có lưỡi giống người có thể học tiếng người, tên là Vẹt. Hôm nay ta liền mang đến một con vẹt, chờ các ngươi yên tĩnh hết, liền cho các ngươi xem.”
Đám tiểu đậu đinh nghe thấy thế, tò mò nhìn chằm chằm vật thể được vải đen che chở trên bàn, Giáo Xá tức khắc yên tĩnh tuyệt đối.
Tề Trừng cũng tò mò nhìn Giáo Tập Tiên Sinh, không biết Giáo Tập Tiên Sinh ôn tồn lễ độ như vậy dạy ra con vẹt có thể niệm thơ không.
Giáo Tập Tiên Sinh đã đạt được mục đích, liền không trêu chọc đám trẻ nữa, gỡ tấm vải đen xuống.
Tề Trừng liền thấy một con vẹt màu xám, trên đầu vẹt có một cái mào, cái mào lúc này nghiêng nghiêng, làm con vẹt có vẻ đẹp lười biếng.
Nửa thân dưới vẹt có màu xám nhạt hơn nửa thân trên một chút, có má màu cam, lông chim che đậy hai bên miệng, cánh có đốm trắng, lông đuôi dài bằng nửa chiều cao.
Giáo Tập Tiên Sinh mở lồng chim, con vẹt to bằng cánh tay người trưởng thành kia liền ngoan ngoãn bay đến vai trái của Giáo Tập Tiên Sinh.
Giáo Tập Tiên Sinh nói: “Các bạn nhỏ khỏe, ta là vẹt Huyền Phượng, Hôi Hôi.” Con vẹt đang đậu trên vai Giáo Tập Tiên Sinh liền nói ra câu y hệt.
Hôi Hôi vừa nói xong, Giáo Xá trở nên ồn ào, đám đậu đinh kích động nhìn con vẹt, xem bộ dáng hưng phấn của chúng, hận không thể lập tức có một con vẹt của riêng mình, từ từ dạy nó nói chuyện.
Tề Trừng cũng lần đầu tiên có ý muốn nuôi vẹt, đồng tử đen nhánh lẳng lặng nhìn con vẹt Huyền Phượng kia, quyết định về nhà sẽ bảo Cha làm cho hắn một con vẹt.
Giáo Tập Tiên Sinh tiếp theo liền bảo mỗi tiểu đậu đinh đều nói chuyện với vẹt Hôi Hôi, làm đám trẻ thử xem có thể làm vẹt lặp lại lời nói của chúng không.
Mấy đứa trẻ thử đều không thành công, đến lượt Vân Dật, Vân Dật nhìn chằm chằm con vẹt, cho đến khi mào của vẹt âm thầm muốn dựng đứng mới mở miệng nói: “Ta cái gì đều nghe Vân Dật.”
Vẹt Hôi Hôi thông nhân tính, lần này có lẽ bị Vân Dật hù dọa rồi, liền ngoan ngoãn lặp lại một lần lời Vân Dật nói.
Vân Dật tức khắc thỏa mãn cười, cười hì hì khoe khoang với Tư Không Chiêu và Văn Quý Mạnh.
Tư Không Chiêu và Văn Quý Mạnh hôm nay là trộm trốn học đến Giáo Xá Rừng Trúc chơi đùa, bất quá bọn họ đều không thể làm vẹt mở miệng lặp lại lời họ nói.
Tư Không Chiêu tuy chín tuổi, nhưng cũng có chút tính khí trẻ con, thấy vẹt không lặp lại lời mình nói, liền mất hứng, thậm chí cũng không có tâm trạng khen Vân Dật; Văn Quý Mạnh mười tuổi, tự nhiên sẽ không so đo với Vân Dật 6 tuổi, khen Vân Dật vài câu, liền cùng Tư Không Chiêu rời đi trở về; trốn học không thể trốn lâu lắm, bằng không bị Giáo Tập Tiên Sinh phát hiện thì thảm, Giáo Tập Tiên Sinh kia thật sự nghiêm khắc, nếu bị hắn phát hiện học sinh trốn học, bảo đảm sẽ phạt chép Kinh Thi, hơn nữa chép đến khi chuột rút mới thôi.
Giáo Tập Tiên Sinh đi đến trước mặt Tề Trừng, bảo hắn thử xem; Tề Trừng nhìn đôi mắt đen nhánh của vẹt Hôi Hôi, cho đến khi đôi mắt nó bắt đầu mất kiên nhẫn, nhịn không được chớp chớp, mới nhẹ giọng nói: “Ta đói bụng, ta muốn ăn cơm.”
Đây là một tiểu kỹ xảo hắn nhìn thấy trên mạng kiếp trước, nhìn chằm chằm đôi mắt động vật, cố gắng truyền đạt thiện ý của bản thân, như vậy động vật mới có khả năng cảm giác được thiện ý ngươi muốn biểu đạt.
Giáo Tập Tiên Sinh: “.………”
Vẹt Hôi Hôi rất nể mặt Tề Trừng, lặp lại nói: “Ta đói bụng, ta muốn ăn cơm. Ta đói bụng, ta muốn ăn cơm.”
Giáo Tập Tiên Sinh nghĩ nghĩ, hỏi Tề Trừng có phải thật sự đói bụng không, Tề Trừng vô cùng ngay thẳng gật gật đầu, nói “Thật sự đói bụng.”
Giáo Tập Tiên Sinh nhìn tiểu đậu đinh mặt lộ vẻ vô tội này, môi giật giật, nói: “Thật sự, phải chịu đựng, chưa đến giờ Thực Đường ăn cơm.”
Tề Trừng nói mình có thể trở về ăn, không cần dùng cơm ở Thực Đường.
Giáo Tập Tiên Sinh vừa nghe liền biết tiểu đậu đinh này cũng là một người có bối cảnh, dở khóc dở cười nhìn một phòng đơn vị liên quan “như hổ rình mồi” nhìn chằm chằm con vẹt trên vai mình, thầm thở dài cho kiếp sống giáo tập nhấp nhô gợn sóng của mình, cuối cùng quyết định tan học, ngày mai lại tiếp tục đi học.
Đám tiểu đậu đinh lập tức giải tán, chỉ chốc lát, xung quanh Tề Trừng liền trống rỗng, chỉ còn lại Giáo Tập Tiên Sinh và con vẹt Hôi Hôi kia.
Tề Trừng nhăn khuôn mặt nhỏ, oán giận nhìn Giáo Tập Tiên Sinh, nhỏ giọng nói: “Tiên Sinh, Cha con còn không biết con tan học sớm như vậy, không ai đón con về.”
Hắn chỉ nói mình đói, không nghĩ đến Giáo Tập Tiên Sinh này lại dễ nói chuyện như vậy, thế mà lại trực tiếp tan học!
Hắn còn tưởng rằng Giáo Tập Tiên Sinh có đồ ăn vặt chứ.
Giáo Tập Tiên Sinh: “……….” Mình đều chiều theo ý ngươi tan học, ngươi lại trái lại trách ta.
Người có bối cảnh không thể trêu chọc, không thể trêu chọc, Giáo Tập Tiên Sinh cam chịu nói: “Nếu không ngươi cùng ta đi Thực Đường mở bếp nhỏ ăn riêng?”
Tề Trừng không chút do dự đồng ý, đi ra Giáo Xá thì phát hiện Giáo Tập Tiên Sinh thế mà lại không cùng nhau đi ra, lại quay lại Giáo Xá, sau đó nhìn thấy Giáo Tập Tiên Sinh vẻ mặt oán giận nhưng lại bất đắc dĩ.
Tề Trừng: “………”
Chột dạ sờ sờ mũi, nói: “Tiên Sinh, con ăn không nhiều lắm, người đừng lo lắng, con sẽ không làm người nghèo đi đâu.” Cố gắng thế.
Ta đại khái hẳn là có lẽ có thể khống chế cái miệng tạo nghiệt kia của mình.
Giáo Tập Tiên Sinh nói một tiếng không sao, mang theo Tề Trừng đi Thực Đường mở bếp nhỏ.
Thực Đường Quốc Tử Giám chia làm Đại Thực Đường và Nhà Ăn Nhỏ.
Đại Thực Đường chỉ có đến đúng giờ cơm mới có thể ăn, đây cũng là sự lựa chọn của tuyệt đại đa số học sinh Quốc Tử Giám, phải xếp hàng ăn cơm.
Nhà Ăn Nhỏ lại là nơi chuyên môn dùng để mở bếp nhỏ, chỉ cần ngươi có tiền, mặc kệ khi nào tới đều có thể ăn được món ăn ngươi muốn, giá cả tự nhiên đắt hơn Đại Thực Đường mấy phen.
So với Đại Thực Đường, hoàn cảnh dùng cơm Nhà Ăn Nhỏ cũng tốt hơn nhiều, có phòng riêng nhỏ độc lập.
Bước chân Giáo Tập Tiên Sinh còn chưa bước vào Nhà Ăn Nhỏ, con vẹt trên vai hắn liền hét lớn: “Thịt kho tàu! Thịt kho tàu! Thịt ba chỉ kho!”
Người trong Nhà Ăn Nhỏ đều đã tập mãi thành thói quen , còn đáp lại nói: “Còn muốn gà quay, vịt quay, cá kho, thịt luộc,”
Con vẹt nghe xong liền nói: “Gà quay! Gà quay! Gà quay!”
Tề Trừng kinh ngạc, hắn chưa từng thấy qua con vẹt nào tham ăn như thế.
Gã sai vặt Nhà Ăn Nhỏ dẫn Thầy Giáo và Tề Trừng đến tiểu bao sương xong liền hỏi họ muốn ăn món gì.
Con vẹt không biết có nghe hiểu câu này không, lặp lại thịt kho tàu thịt kho tàu.
Thầy Giáo bất đắc dĩ, liền gọi thịt kho tàu, lại gọi thêm vài món đồ ăn mặn khác, sau đó liền để Tề Trừng gọi món, Tề Trừng kiềm chế gọi vài món ăn, không dám thật sự hố Thầy Giáo thật thà chất phác này.
Gã sai vặt không bao lâu liền mang đồ ăn lên. Thầy Giáo đặt đĩa thịt kho tàu ở một góc bàn, vẹt Hôi Hôi dưới ánh mắt kinh ngạc của Tề Trừng hưởng thụ mỹ vị thịt kho tàu.
Có lẽ bị phỏng, con vẹt kêu lên: “Nóng quá! Nóng quá!”
Tề Trừng: “………”
Một đĩa thịt kho tàu rất nhanh đã bị con vẹt ăn xong rồi, vì thế Tề Trừng nhìn thấy cặp mắt cực kỳ linh khí của con vẹt nhìn chằm chằm gà quay trên bàn, hét lớn: “Gà quay! Gà quay! Gà quay!”
Thầy Giáo bất đắc dĩ cười với Tề Trừng, sau đó lại đưa con gà quay kia đến trước mặt con vẹt. Con vẹt thấy gà quay, lại kêu lên: “Như vầy còn gần đủ!” Sau đó cúi đầu mổ mổ mổ mổ gà quay.
Tề Trừng: “…………”
Thế giới này thần rồi, vẹt đều thành tinh.
Tề Trừng cũng muốn nuôi một con vẹt, liền nói: “Tiên Sinh, học sinh cũng muốn nuôi một con vẹt, Tiên Sinh có đề cử không?”
Tề Trừng không thể xác định là vẹt của Thầy Giáo thông nhân tính như vậy hay là vẹt ở đây đều thông nhân tính, đơn giản trực tiếp hỏi Thầy Giáo thì tốt hơn.
“Ngươi cũng muốn nuôi vẹt?” Thầy Giáo kinh ngạc một chút, liền nói cho Tề Trừng con vẹt này là bạn bè hắn tặng, người bạn đó có một Trang Trại Chim, bên trong nuôi các loại loài chim.
Tề Trừng hỏi Thầy Giáo vị trí Điểu Trang, tính toán về nhà liền bảo Cha dẫn hắn đi Điểu Trang chọn một con vẹt về nuôi.
Tề Trừng bữa cơm này ăn tương đối kiềm chế, cuối cùng tất cả đồ ăn đều bị hắn ăn xong rồi, Tề Trừng mới miễn cưỡng no ba phần, bất quá cũng không thể hố Thầy Giáo nữa, bằng không về sau Thầy Giáo trả thù lại, thì hắn thảm rồi.
Tề Trừng cảm ơn Thầy Giáo xong liền đi theo ký ức lúc tới, trở về Giáo Xá Rừng Trúc.
Lúc này đúng là buổi trưa, Cha hắn muốn tới đón hắn thì cũng tới nơi này tìm hắn.
