XUYÊN ĐẾN CỔ ĐẠI, TA CÙNG NAM THÊ KIỀU KHÍ TỪNG BƯỚC LÀM GIÀU

Chương 6

Trong nhà có người để ta lo lắng, lòng ta lại càng muốn làm chuyện lớn.

Ta muốn đi làm ăn, có như vậy mới có thể cho nương và A Thư sống cuộc sống tốt.

Mấy hôm trước ta đã vào thành tìm hiểu vài ngày, chuẩn bị bắt đầu từ việc chăn nuôi.

Ở kiếp trước vì một cơ hội bất ngờ, ta đã được học rất nhiều kỹ thuật chăn nuôi, hơn nữa ta nhận thấy kỹ thuật chăn nuôi ở đây còn khá lạc hậu, nếu nắm bắt tốt cơ hội, chắc chắn sẽ là một cơ hội tốt để làm ăn.

Sau khi đưa ra quyết định, ta bắt đầu bắt tay vào làm.

Nhưng đây dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, không thể thành công trong một sớm một chiều.

Vì thế ta ngày càng bận rộn hơn, mỗi ngày làm xong việc đồng án lại bắt đầu nghiên cứu kỹ thuật chăn nuôi còn sót lại từ kiếp trước.

Sự bận rộn của ta lại khiến nương và A Thư xót xa.

Trần Ngọc Thư ôm mặt ta, mím môi đau lòng:

“Ngươi xem ngươi gầy đi đến mức nào rồi? Sao ngươi lại không biết thương mình như vậy.”

Ta nắm cổ tay hắn, cười lấy lòng: “Đây không phải có ngươi sao? Ngươi không thương ta sao?”

Trần Ngọc Thư quay mặt đi hừ một tiếng, không muốn để ý đến ta.

Ta kéo hắn ngồi lên đùi ta, nịnh nọt dụi mũi vào mũi hắn:

“A Thư, hôn một cái có được không? Hôn một cái ta sẽ khỏe lại ngay.”

Trần Ngọc Thư trừng mắt nhìn ta một cái thật mạnh.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn mềm lòng, cúi xuống hôn ta, ôn nhu và dịu dàng.

Mệt mỏi cả ngày, cảm giác rã rời bắt đầu kéo đến, ta kéo Trần Ngọc Thư cùng nhau ngã vào chăn.

“Ngủ thôi A Thư.”

Trong lúc mơ màng, ta cảm thấy Trần Ngọc Thư dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm ta.

Theo bản năng, ta ôm hắn chặt hơn.

Sáng hôm sau, ta dậy sớm ra ngoài, hôm nay ta phải vào thành bắt tay vào việc hợp tác.

Nhưng chuyện này làm rất phức tạp, khoảng thời gian này ta bận tối mắt tối mũi, đôi khi còn không có thời gian về nhà.

Đợi đến khi việc hợp tác bước đầu được thỏa thuận, ta cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian.

Về đến nhà, ta xách theo một đống túi lớn túi nhỏ gõ cửa:

“Nương, A Thư, ta về rồi!”

Hồ Huệ Lan và Trần Ngọc Thư vội vàng giúp ta nhận lấy đống đồ trên tay.

Bên trong là quần áo mới và một số món ngon mà ta mua ở thành.

Hồ Huệ Lan không đồng tình nói: “Làm gì mà lãng phí vậy, nương đâu cần nhiều quần áo như thế.”

Nói là nói vậy, nhưng nụ cười trên mặt bà lại không giấu được.

Trần Ngọc Thư cũng rất vui vẻ, cả nhà cùng nhau ăn tối ấm cúng.

Buổi tối sau khi rửa ráy xong trở về, ta thấy Trần Ngọc Thư một mình ngồi trên giường thẫn thờ.

Mãi đến khi ta kề sát bên cạnh hắn thì hắn mới hoàn hồn.

Ta ôm hắn từ phía sau, tựa cằm lên lưng hắn:

“Đang nghĩ gì vậy?”

Trần Ngọc Thư lắc đầu: “Không có gì.”

Ta nhéo nhẹ vào eo hắn, tiếp tục nói:

“Nói cho ta nghe đi, ân?”

Trần Ngọc Thư cười bất lực, thả lỏng tựa vào lòng ta.

Hắn nắm lấy ngón tay ta, bóp nhẹ từng cái một.

Ta im lặng chờ hắn mở lời.

Trần Ngọc Thư do dự một chút: “A Xuyên, ngươi sẽ luôn ở bên ta chứ, sẽ không bỏ ta lại, đúng không?”

Nghe lời này, ta tự vấn vài giây.

Có phải khoảng thời gian này ta quá bận rộn, không quan tâm đến hắn, khiến hắn không có cảm giác an toàn.

Dù sao trước đây hắn đã bị cha ruột bỏ rơi, nên mới gặp được ta.

Không nhận được câu trả lời ngay lập tức, Trần Ngọc Thư rõ ràng có chút nôn nóng, bóp tay ta mạnh hơn một chút.

Ta ôm hắn, bế hắn ngồi đối diện vào lòng ta.

Ta chủ động hôn hắn:

“Ta, Chu Viễn Xuyên vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi Trần Ngọc Thư.”

 

 

back top