Đây hẳn là lần thứ hai Văn Thương Nhiễm được ở riêng một mình với vị Omega khó nắm bắt đang ở trước mặt.
Vị Omega kia nhìn anh nhưng không nói lời nào, hắn dựa lưng vào ghế sofa, trên mặt lúc này không còn nụ cười nữa.
Khi không cười, đôi mắt thon dài của hắn trông rất lãnh đạm.
Hắn châm một điếu t.h.u.ố.c lá tinh tế, kẹp giữa hai ngón tay.
Văn Thương Nhiễm nhìn chằm chằm bàn tay có khớp xương đẹp đẽ rõ ràng của hắn, rồi nhìn làn khói trắng từ từ bay lên.
Văn Thương Nhiễm rất ghét mùi thuốc lá.
Mùi t.h.u.ố.c lá và rượu trộn lẫn vào nhau thật hôi, dính vào quần áo rất lâu cũng không tan đi.
Anh có thân hình cao lớn nhưng cơ thể lại rất yếu, ngửi thấy một chút mùi t.h.u.ố.c lá thôi cũng không kìm được mà ho khan.
Mặc dù t.h.u.ố.c lá của Omega này dường như khác với người khác, không có cái mùi hăng sặc kia, khói trắng phiêu tán chỉ tràn ngập một mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng.
Nhưng Văn Thương Nhiễm vẫn không nhịn được ho nhẹ hai tiếng, có lẽ là do tâm lý mách bảo khi nhìn thấy điếu thuốc.
Tiếng ho khan của Văn Thương Nhiễm phá vỡ sự im lặng trong phòng. Omega liếc nhìn anh một cái, sau đó dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn.
"Không chịu được mùi thuốc lá?" Omega lên tiếng hỏi.
Văn Thương Nhiễm ngắn ngủi rối rắm vài giây trong lòng, nên nói thật hay nói dối.
Nhưng khi anh nhìn thấy cặp mắt thâm sâu của Omega, anh lại cảm thấy không có lời nói nào có thể qua mắt được hắn, vì thế anh trả lời một cách uyển chuyển: "Có một chút ạ."
"Vậy làm sao bây giờ?" Omega chống một tay lên mặt, đầu hơi nghiêng, giọng điệu như thật sự đang phiền lòng: "Ta rất thích hút thuốc. Đi theo ta, cậu chịu được không?"
Đoạn hội thoại này chứa quá nhiều thông tin, Văn Thương Nhiễm bắt đầu chậm rãi lý giải. Lời nói này có hai trọng điểm. Thứ nhất là Omega thường xuyên hút thuốc.
Nhưng Văn Thương Nhiễm rất kỳ lạ, rõ ràng hôm đó khi anh và Omega gần như dán sát vào nhau, anh không hề ngửi thấy mùi thuốc lá. Theo lý mà nói, người nghiện t.h.u.ố.c lá trên người đều sẽ mang theo một chút mùi.
Tuy nhiên, điều này cũng không liên quan gì đến anh.
Trọng điểm thứ hai là... Đi theo hắn.
Chờ đến khi Văn Thương Nhiễm cuối cùng cũng phản ứng lại, trừng lớn đôi mắt có chút kinh ngạc nhìn Omega, Omega cong khóe mắt lên, như đang cười mà cũng như không.
Văn Thương Nhiễm lại không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn bắt đầu suy tính cho Omega.
Tuy rằng Omega rất có tiền, nhưng người yêu tiền như anh vẫn cảm thấy có nhiều tiền đến mấy cũng không thể tiêu xài lung tung.
Hội sở có nhiều Alpha cải tạo chất lượng tốt như vậy, tại sao hắn lại phải chọn một người khuyết tật như mình, lại còn phải tốn kém mua thuốc đặc chế với giá cao?
Tất cả những điều này, Văn Thương Nhiễm chợt lóe lên một linh cảm, sẽ không phải đều là vì 80 đồng tiền kia chứ.
Lúc này, anh tỏ ra thiện giải nhân ý, nhìn Omega nghiêm túc nói: "Cái đó... trả cho tôi 80 đồng là được rồi."
Không cần phải dẫn anh đi. Anh cũng không tham lam, chỉ muốn lấy lại 80 đồng tiền mình đã mất.
Omega lúc này mới thật sự cười, nhưng lại như đã quyết định được chuyện gì, ánh mắt nhìn về phía Văn Thương Nhiễm càng sâu hơn.
Chỉ vài lần tiếp xúc ít ỏi, nhưng Văn Thương Nhiễm lại phát hiện ra một điều rất thú vị ở Omega: Khi hắn thật sự cười, đôi mắt cong lên hệt như hồ ly, khi không cười thì lạnh băng, còn khi cười rộ lên lại rất đáng yêu.
Omega đứng dậy, vòng qua chiếc bàn dài ngăn cách giữa hai người, đi đến trước mặt Văn Thương Nhiễm.
Hắn đưa tay cầm lấy chiếc thẻ n.g.ự.c màu vàng kim trước n.g.ự.c Văn Thương Nhiễm, chậm rãi từng chữ đọc ra danh hiệu của anh: "Sơn... Hoa."
Omega ngước mắt nhìn về phía Văn Thương Nhiễm, hỏi với vẻ hơi trêu đùa: "Ta nên gọi cậu là gì đây?"
"Nghê Tiểu Hoa? Sơn Hoa? Hay là... Văn Thương Nhiễm?"
Giọng điệu Omega bình thản, ánh mắt nhìn anh mang theo một tia ý cười nhàn nhạt, như thể không hề trách cứ chuyện Văn Thương Nhiễm đã nói dối hắn ngày hôm qua.
Mặc dù như vậy, Văn Thương Nhiễm vẫn cảm thấy da đầu tê dại, một cảm giác sợ hãi vi diệu lan tỏa trong lòng, khiến anh không nhịn được muốn lùi lại khỏi trước mặt Omega.
"Thật ra tôi tên là Văn Thương Nhiễm, 'Sơn Hoa' là danh hiệu của tôi ở hội sở."
Văn Thương Nhiễm thành thật khai báo, sau đó quay mặt đi không dám đối diện với Omega. Đôi mắt này, cười lên vẫn là xinh đẹp hơn.
"À, thì ra là vậy." Omega gật gật đầu, ngay sau đó lại nói: "Ta vẫn thích cái tên Nghê Tiểu Hoa hơn."
Omega vẫn đứng rất gần anh. Văn Thương Nhiễm thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo trên người hắn.
Omega giơ tay sờ sờ đóa hoa hồng bên má Văn Thương Nhiễm, ngón tay lạnh lẽo như có như không chạm vào mặt anh, là một độ ấm lạnh băng.
"Ý cậu vừa nói là, ta trả cho cậu 80 đồng là có thể thanh toán cho sự giúp đỡ của cậu đối với ta sao?" Omega vẫn dùng giọng điệu nhàn nhạt, Văn Thương Nhiễm không thể phán đoán được cảm xúc của hắn qua giọng nói.
Nhưng lời hắn nói quả thực là điều Văn Thương Nhiễm hy vọng.
Văn Thương Nhiễm gật gật đầu, giữa hành động, má anh khẽ cọ qua tay Omega. Omega khựng lại một chút, ngay sau đó thu tay về.
"Nhưng dấu đánh dấu của cậu vẫn còn, nên bồi thường thế nào đây, hửm?"
Omega cởi bỏ một cúc áo sơ mi đen ở cổ, sau đó cúi đầu, xé miếng dán ức chế ở sau gáy.
Lập tức, một luồng hương thơm hòa quyện giữa hoa hồng và đinh hương lan tỏa ra.
Từ phần gáy hơi mở rộng, Văn Thương Nhiễm thấy rõ ràng dấu đánh dấu, và cả khối ấn ký màu đỏ tươi đẹp như bông hoa ở bên dưới dấu đánh dấu đó.
Thôi xong, tình huống Văn Thương Nhiễm lo sợ nhất vẫn xảy ra.
Anh cúi đầu có chút áy náy. Hóa ra 80 đồng tiền đều là sự vọng tưởng của anh.
Số tiền phạt hợp đồng anh đã từng lướt qua trong hợp đồng của hội sở, là một chuỗi số 0 dài dằng dặc phía sau con số 1.
Đầu óc Văn Thương Nhiễm đều có chút hoảng loạn, cảm giác khổ sở, vô thố tràn ngập toàn thân. Anh ngẩng đầu nhìn Omega, càng muốn mở miệng nói gì đó.
Omega lại giơ bàn tay lên chỉ đặt trước môi, nhẹ giọng nói: "Suỵt."
"Đi theo ta đi."
________________________________________
Văn Thương Nhiễm mơ màng hồ đồ trở về căn phòng nhỏ của mình. Mọi chuyện vừa rồi cứ như một giấc mơ.
Giờ đây, anh không còn thuộc về chính mình, cũng không thuộc về hội sở, mà là thuộc về vị Omega tên Thư Đình kia.
Khi Omega ký vào bản khế ước về anh, ánh mắt không hề chớp lấy một cái, bao gồm cả chi phí thuốc đặc chế sau này cũng được thanh toán cùng lúc.
Văn Thương Nhiễm cả đời cũng không biết mình lại đáng giá nhiều tiền đến vậy.
Ông chủ hội sở lần đầu tiên nói chuyện tốt với anh, đích thân đưa anh về phòng để anh thu dọn hành lý, dọc đường đi cứ liên tục kể về chuyện của Thư Đình, nhưng Văn Thương Nhiễm không nghe lọt một chữ nào.
Thật ra anh không có gì nhiều để thu dọn, đồ đạc của anh đều ở trong chiếc túi hành lý.
Cảnh tượng anh hằng khao khát xách túi hành lý rời khỏi nơi này cuối cùng cũng thành sự thật.
Đáng tiếc, không phải là đi đến căn nhà nhỏ của chính mình, mà là đi đến nhà của người khác.
Anh nhìn bức ảnh căn nhà hoạt hình trên tường, có chút luyến tiếc, cẩn thận cất bức ảnh vào túi hành lý.
Tường căn phòng nhỏ trước sau như một trắng tinh sạch sẽ.
Giờ phải rời đi, trong lòng Văn Thương Nhiễm buồn rười rượi, không biết là luyến tiếc hay là khổ sở. Anh lấy điện thoại ra, ca ca vẫn chưa hồi âm.
Anh nghĩ nghĩ, vẫn nên nói chuyện này cho ca ca biết.
"Ca, em bị người ta mua đi rồi, người đó tên là Thư Đình."
Tên Alpha cải tạo ở phòng bên cạnh, không biết từ đâu nghe ngóng được tin tức, đứng ở cửa Văn Thương Nhiễm khoanh tay lạnh lùng nhìn anh kéo khóa chiếc túi hành lý cũ nát.
Văn Thương Nhiễm ngẩng đầu nhìn thấy tên Alpha đó.
Hai người thường xuyên gặp nhau ở hành lang, nhưng hắn luôn cố tình giả vờ không nhìn thấy Văn Thương Nhiễm, đ.â.m sầm vào vai anh. Văn Thương Nhiễm thấy hắn đương nhiên cũng sẽ không chào hỏi.
Tuy rằng phản ứng của anh chậm chạp một chút, nhưng anh không ngốc, ai đối tốt với anh, ai đối xử tệ với anh, anh đều biết hết.
Thấy Văn Thương Nhiễm nửa ngày không để ý đến mình, hắn lại dùng giọng điệu quái gở nói: "Làm cái vẻ gì? Rồi chẳng phải chưa đến bốn tháng là sẽ bị người ta trả về thôi!"
Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện hai người Alpha cao lớn, mặc tây trang đen.
Họ không chút khách khí đẩy tên Alpha cải tạo kia ra, sau đó cung kính nói với Văn Thương Nhiễm: "Thư Tổng sai chúng tôi đến đón cậu."
Văn Thương Nhiễm đang ngồi xổm trên mặt đất chưa kịp phản ứng.
Hai Alpha kia đứng trước mặt anh, giống như hai bức tường đen, không nói tiếng nào đã xách chiếc túi hành lý cũ kỹ bên cạnh Văn Thương Nhiễm lên.
Trong đó đựng tài sản quý giá nhất của Văn Thương Nhiễm, vì thế anh từ chối: "Không cần, cảm ơn..."
Cuối cùng vẫn phải để người ta cầm giúp, vì Văn Thương Nhiễm phát hiện ra rằng lời anh nói họ cũng không nghe.
Gương mặt lạnh lùng của họ khi nhìn thấy Văn Thương Nhiễm còn cố tình nở một nụ cười, trông rất kỳ quái.
Có lẽ Thư Đình đã cố ý dặn dò, quan tâm đến lòng tự trọng sớm đã bị dập tắt của anh, Văn Thương Nhiễm bị kẹp giữa hai Alpha vừa đi vừa khó khăn nghĩ.
